Nhìn theo bảng lưng của người đàn ông đã khuất xa, Ninh An mới từ đằng sau đi đến. Vô cùng
nghiêm túc nhìn hắn:" Đại ca, anh phải kiềm chế tình cảm của mình! Anh tuyệt đối không được nảy sinh bất cứ tình cảm gì đối với Hạ Mộc Ngôn, vì cô ta chính là vợ của Lục Cẩn Phàm! "
Ninh Thiên nhắm mắt lại tựa vào lưng ghế. Đúng vậy, giữa hắn và Mộc Ngôn vô hình có một khoảng
cách rất lớn, không thể nào phá vỡ nó được.
Hắn lấy tay che lên mắt, nhìn từ xa giống nhau là đang muốn chợp mắt một chút. Thế nhưng có ai biết
hắn lại khẽ lau nước mắt của mình.
[...] Diệp Tử Sâm vô cùng vui vẻ mà đi ra khỏi quán cà phê. Anh đã tạo lối đi cho Ninh Thiên, chỉ mong
người đàn ông kia có đủ bản lĩnh để nhận ra tình cảm của mình.
Tìm một cửa hàng thời trang gần biệt thự mà Mộc Ngôn đang ở, anh liền đi vào. Không biết tại sao,
Diệp Tử Sâm lại có cảm giác vô cùng gần gũi mỗi khi ở bên cô.
Năm xưa khi Diệp Tử Họa quay trở về, có khi anh cũng không kích động giống như bây giờ.
Năm đó, mỗi khi Tử Họa muốn lại gần, anh lại có chút né tránh. Vậy mà bây giờ, Diệp Tử Sâm lại vì cô
mà phá vỡ đi nguyên tắc của mình.
Tiếng điện thoại reo lên, đây là số của bảo vệ nơi Mộc Ngôn đang tạm trú. Chắc chắn đã có chuyện, nếu không họ chắc chắn sẽ không gọi cho anh. "Thiếu gia, cậu mau về đi! Lục tổng dẫn người đến cướp Hạ tiểu thư đi rồi!"
Không để cho đối phương nói hết, anh đã cấp tốc lấy xe đi về nhà. Diệp Tử Sầm trước nay chưa từng
tức giận như thế này, bây giờ anh chỉ muốn băm Lục Cẩn Phàm ra làm trăm mảnh mà thôi.
Trời thì mưa rất to, chắc chắn sẽ làm cản đường của Diệp Tử Sâm, cũng không hiểu tại sao lại có rất nhiều xe muốn chắn đường của anh.
Thế nhưng anh không quan tâm nhiều đến như vậy, trực tiếp đi qua những chỗ chặn của cảnh sát giao thông, khiến cho tiếng còi vang inh ỏi đằng sau.
Đến nơi, anh trực tiếp nhảy thẳng xuống xe, vứt luôn chìa khóa cho bảo vệ ở bên ngoài.
Lục Cẩn Phàm nắm lấy bàn tay của Mộc Ngôn, ép cô đi theo mình. Hắn trước nay vẫn không ép cô
phải trở về biệt thự của hắn, thế nhưng lại nghe tin Diệp Tử Sâm vẫn luôn đi đến nơi này, khiến cho hắn
giống như muốn phát điên. Không suy nghĩ nhiều trực tiếp bắt cô trở về.
"Lục Cẩn Phàm, anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra!"
Mộc Ngôn thử sự không thể tin nổi sẽ có ngày này, từng kí ức cứ liên tục quay lại, khiến cô không khỏi cảm thấy bất an.
Lục Cẩn Phàm ngược lại cảm thấy bình thường, không hề để ý mà nắm lấy tay cô, kéo mạnh.
Mặc cho khuôn mặt của clo đã chuyển sang màu trắng. " Hạ Mộc Ngôn, có phải cô đã quên mất tôi chính là chồng của cô hay sao? Nếu cô mà còn không quay về, tôi sẽ cho cô biết thế nào mới là trừng phạt!"
Mộc Ngôn càng giãy giụa, thì Lục Cẩn Phàm lại càng giữ chặt.
Hắn bóp mạnh lấy cằm của cô, nở nụ cười khinh bỉ:" Hạ Mộc Ngôn, cô nghĩ là mình vẫn còn xịn đẹp như xưa hay sao? Bây giờ cô chỉ là một
người phụ nữ xấu xí, đê hèn mà thôi! Nhìn thấy gương mặt của cô, tôi lại cảm thấy cữ kỳ kinh tởm!"
Mộc Ngôn bỗng chết lặng, cô cười, thế nhưng trong đó lại là sự thê lương khó che giấu. Cô vì ai mà bị
như hôm nay, tất cả không phải là nhờ Lục Cẩn Phàm ban cho hay sao. Bây giờ đối với mọi người, cô
mãi mãi chỉ là một người khuyết tật, chỉ chờ người khác ban lấy sự thương hại mà thôi.
Gương mặt đã bị phá hủy, tay chân cũng đã không thể lành lặn được như trước nữa, bây giờ cô hoàn
toàn không xứng đáng với Lục Cẩn Phàm nữa rồi.
Mộc Ngôn lúc này thật sự cảm thấy khinh thường Lục Cẩn Phàm. Hắn đã từng là cuộc sống của cô, đã từng là tình yêu, cũng là người mà cô từng thề sẽ bảo vệ suốt cuộc đời này. Thế nhưng dường nhau
đối với Lục Cẩn Phàm, cô mãi mãi không là gì cả.