"Vào chín giờ tối nay, tại trạm tàu số chín, một người dân đã phát hiện thi thể của một người phụ nữ xấu số tại đây! Theo lời khai ban đầu của các nhân chứng, người phụ nữ này nguy cơ cao là đã băng qua đường sắt, rồi xảy ra va chạm với chiếc tàu hỏa vừa đi qua!"
Tiếng của biên tập viên phát ra, theo phản xạ Diệp Tử Sâm và Tề Xuyên đều ngoảnh lại nhìn. Khi nhìn thấy người trong thời sự nói là ai thì cả hai người bỗng nhiên đều cảm thấy sợ hãi.
Tống Doanh Doanh trong trạng thái vô cùng hoảng loạn. Khắp người đâu đâu cũng toàn là thấy máu me. Người dân tụ tập lại vây quanh xe, ai ai cũng cảm thấy xấu số cho người phụ nữ này.
Diệp Tử Sâm và Tề Xuyên nhìn nhau, bỗng chốc cảm thấy có một dự cảm không lành sắp xảy ra.
Mà lúc này, mặc dù không muốn để ý đến nhưng Mộc Ngôn vẫn nhìn lên TV, khi nhìn thấy người bị hại là Tống Doanh Doanh, cô quả thực đúng là rất bất ngờ.
Mộc Ngôn nhắm mắt nhìn lên trần nhà, hãy cứ coi đây là quả báo mà bọn họ phải chấp nhận đi!
[...]
Tin tức mẹ vợ Lục Cẩn Phàm gặp phải tai nạn nhanh chóng lan nhanh với tốc độ kinh hoàng. Cả Hà thành bỗng nhiên lấy chủ đề thành thành cuộc trò chuyện với mọi người. Thậm chí, có người còn đó mọi người xem rốt cuộc ai mới thật sự là hung thủ đứng đằng sau chuyện này.
Hạ Mộc Tâm bây giờ đã trở về Lục gia, cô ta bỗng nhận ra một điều cho dù mình có đi đâu thế nào chắc chắn cũng sẽ không thể nào thoát khỏi được người đàn ông giống như ma
ám kia.
"Cẩn Phàm, hôn nay anh lại đi đâu vậy?"
Cô ta cố tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng vẫn là không dám đối diện với ánh mắt sắc như dao cau kia của người đàn ông. Hắn bước đến, nhìn thẳng vào ánh mắt của Hạ Mộc Tầm.
"Cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như vậy sao? Hạ Mộc Tầm, có phải cô đã quá coi thường tôi rồi đúng không?"
Ông quản gia lúc này đi tới, cười vui vẻ với hắn. Rồi đưa tài liệu cho thiếu gia nhà mình.
Bây giờ Lục Cẩn Phàm càng ngày càng ít trở về Lục gia hơn, hắn nói rằng không muốn nhìn thấy bản mặt kinh tởm của Hạ Mộc Tầm thêm một lần nào nữa. "Nếu không phải mẹ cô vừa mới mất, thì tôi thực sự đã giết chết cô rồi!". Thế nhưng Hạ Mộc Tầm vẫn không để ý, cô ta muốn ôm lấy người đàn ông, thế nhưng Lục
Cẩn Phàm lại không hề đồng ý.
"Thiếu gia!"
Ông quản gia chỉ kịp hét lên. Lục Cẩn Phàm nhìn thẳng vào bụng của mình, Hạ Mộc Tầm lúc này tay cầm con dao, thế nhưng lại có chút run run trong đó. Mọi người đều run sợ, thậm chí Lục Cẩn Phàm cũng không dám tin Hạ Mộc Tầm lại có
gan như vậy.
Thế nhưng hắn lại ra hiệu cho mọi người không phải lo lắng, còn bản thân thì đi đến chỗ
của Hạ Mộc Tầm, ép mắt của người phụ nữ nhìn vào đôi mắt của mình. "Cô muốn giết tôi đến như vậy sao?" Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên, thế nhưng lại khiến cho những người đứng bên cạnh cảm thấy dường như có đợt không khí lạnh tràn về.