Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lập Sung quát lên, khiến cho cô ta sợ hãi, run rẩy đưa chiếc điện thoại trong tay ra.

Nhìn đoàn người từng rất hùng dũng đi vào, vậy mà đi ra lại không khác gì con thỏ đế, Ninh Thiên ngay lập tức bật cười. Hắn đi đến, vỗ nhẹ vào vai Tề Xuyên :

" Không ngờ tiểu tử nhà cậu vậy mà cũng đoán ra được bọn họ dùng ảnh chỉnh sửa, công nhận cậu đúng là nhân tài!" 

Đối với lời khen này, Tề Xuyên chỉ mỉm cười nhẹ, sau đó tiếp tục với công việc của mình.

"Cô nhóc, trong quán mình có anh chàng đẹp trai như vậy mà lại không thích! Lại đi thích thằng ất ơ, thế nào bây giờ đã hối hận chưa?".

Bạch Lam chỉ mỉm cười nhẹ, sau đó chầm chậm đi đến chỗ Tề Xuyên :

" Cảm ơn cậu!"

Nhìn thấy Bạch Lam đã không còn buồn bã nữa, Mộc Ngôn cũng cảm thấy yên ổn hơn phần nào. Cô thực sự rất lo lắng cô bé này sẽ đi sai đường giống như cô của năm xưa. 

"Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, cố không cần phải lo lắng nữa!" 

Mộc Ngôn lặng lẽ gật đầu, sau đó tiếp tục chú tâm vào sổ sách của cửa hàng. Điều đó khiến cho Ninh Thiên vô cùng không phục, anh ghé sát mặt vào cô, hỏi nhỏ:

" Nãy thấy tôi như vậy, có được coi là ngầu không?" 

"Nãy thấy tôi như vậy, có được coi là ngầu không?"

Ninh Thiên hớn hở quay sang nhìn Mộc Ngôn, nom giống như một đứa bé cần được người lớn khen vậy.

"Anh rất ngầu, thế nhưng còn ngầu hơn nữa nếu anh thân thiết được hơn với Bạch Lam!".

Mộc Ngôn cười nhẹ, sau đó quay sang nhìn Bạch Lam vẫn còn đang ngồi thất thần trên ghế. Dường như cô bé này vẫn còn đang cảm thấy sợ đối với những gì vừa xảy ra.

"Mộc Ngôn, cô không thấy nhờ có tôi mà quán mới đông khách được hay sao? Vậy mà cô còn bắt tôi đi làm thân với con nhóc thổi tha kia!"

Đường đường là Ninh tổng, ít ra bây giờ cũng phải có khí phách của năm xưa. Ninh Thiên không nói câu gì nữa, trực tiếp rời đi. Mặc cho Mộc Ngôn đã cố gắng thuyết phục nhiều lần. 

Cho đến khi nhìn thấy người mà mình sợ rời đi, Bạch Lam mới dám đến gần.

Cô sợ hãi gãi gãi ngón tay, dường như có điều gì đó khó nói.

"Bạch Lam, em đang có tâm sự gì sao?"

"Chị Mộc Ngôn, em muốn xin nghỉ việc ở đây!" 

Mộc Ngôn bỗng nhăn mặt lại, cô từ từ để cho Bạch Lam ngồi lên ghế, sau đó rót ra một ẩm trà hoa thảo nhẹ.

"Em nói đi, tại sao lại muốn xin nghỉ việc?! Nếu là chuyện hôm nay thì em có thể yên tâm, chị chắc chắn sẽ không truy cứu trách nhiệm!".

Bạch Lam cố gắng cười, thế nhưng đối với Mộc Ngôn thì nom nó thật là giả dối.

"Chị biết là hôm nay em đã rất lo lắng và rất sợ! Thế nên Bạch Lam, em không cần phải lo sợ gì cả! Từ ngày em và Tề Xuyên đến đây, chị đã coi cả hai đứa là em trai của mình, vì thế chị nhất định sẽ chăm sóc cho cả hai người! Còn về phần Ninh Thiên, thì em không phải lo sợ gì cả. Anh ấy không hề hung dữ, chỉ là em chưa thật sự mở lòng mà thôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK