"Ninh tổng, nếu cậu muốn quay lại thì tôi sẽ cho cậu hai sự lựa chọn! Một là cầm lấy cây súng trong tay cậu, bắn chết người phụ nữ kia đi, thì mọi chuyện sẽ được xử lý ổn thỏa. Hai là cũng khẩu súng đấy, cậu tự tay bắn vào tay phải của mình!"
Diệp Sinh đây là đang muốn cho Ninh Thiên một con đường để rút lui. Sợ sau này khi nghĩ
lại chuyện này, hắn sẽ cảm thấy ân hận.
"Diệp Sinh, tôi chọn phương án thứ hai!"
Ninh Thiên không hề do dự, vì đây không phải là hành động nhất thời, cũng không phải là hành động ngông cuồng. Đây là sự lựa chọn của riêng bản thân hắn.
Ninh An nắm chặt lấy bàn tay của mình. Rốt cuộc hắn đã biết phụ nữ đúng là một món nợ lớn, nó chỉ làm chùn bước của người đàn ông mà thôi.
"Vậy thì mời Ninh tổng ra tay!".
Ninh Thiên gật đầu nhẹ, sau đó nhắm mắt lại, đầu súng nhắm thẳng vào cánh tay phải của hắn.
Tất cả đều như im lặng, không một ai dám nói thêm câu nào cả. Không khí im lặng để nghẹt thở, khiến cho người khác ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tất cả thuộc hạ của Ninh Thiên ngay lập tức khụy chân xuống đất, không thể nào tin được vào mắt mình.
Đến ngay cả Lục Cẩn Phàm bình thường vẫn lạnh lùng ít nói, cũng không dám nhìn thẳng vào đống hỗn loạn kia.
Từng dòng người bàn tán xôn xao, khiến cho khung cảnh đang yên bình bỗng trở nên hỗn loạn. Tất cả mọi người đều bất ngờ, chỉ có duy nhất Diệp Sinh là khẽ nhếch môi, nở một nụ cười khinh bỉ.
"Tôi đã làm theo lời cậu nói rồi! Vậy mà cậu vẫn không thả
"Ninh tổng, có phải anh đã quá ngây thơ rồi không? Lời của tôi nói vậy mà anh vẫn tin được sao?"
Ninh An vốn dĩ đang vô cùng phẫn nộ, nghe thấy lời nói ngả ngớn ngày của Diệp Sinh thì ngay lập tức nỗi tức giận tràn ra ngoài. Ngay lập tức rút cây súng bên hông ra, nhắm thẳng vào đầu của Diệp Sinh:"Tên khốn, mày dám nuốt lời!".
Vốn dĩ đã không để vào mắt, Diệp Sinh đi đến chỗ Mộc Ngôn, dí họng súng vào đầu của cô:
" Ninh tổng, chỗ cậu có người muốn gây rối với tôi kìa! Nếu cậu không giải quyết kịp thời, thì tính mạng của người phụ nữ này tôi cũng không thể nắm chắc được! Giả sử anh có thể chịu được, thế nhưng cô ta thì không".
Ninh Thiên ôm lấy cánh tay chảy máu của mình, cố gắng lấy sức bám lên chỗ lan can, quát to:"Ninh An, mau bỏ súng xuống!"
Nhìn thấy đại ca của mình như vậy, mặc dù không hề cam lòng, thế nhưng Ninh An vẫn bỏ súng trong tay xuống dưới đất.