Tên lái xe trầm tĩnh im lặng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, dường như trong ánh mắt sâu hun hút, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào đó.
"Ôn tổng, đây là con đường mà người ta mới xây, nếu chúng ta đi con đường này thì sẽ về Lục giai nhanh hơn!"
Mặc dù bên ngoài vẫn nói chuyện bình thường, không hề tỏ ra nghi ngờ cảnh giác, thế nhưng bên trong túi áo của mình Ôn Ninh đã chuẩn bị sẵn một khẩu súng. Chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của Lục Cẩn Phàm thì sẽ lập tức ra tay.
"Dương Di này, trước đây tôi thấy cậu hay nói lắm mà, sao bây giờ lại trầm mặc như vậy?"
Người đàn ông tên Dương Di khuôn mặt bỗng lạnh xuống. Bàn tay siết chặt trên vô lăng. Dường như người đàn ông này đang kiềm chế đi cơn tức giận của mình.
"Nhà tôi mới xảy ra chuyện, vì vậy tôi không có tâm trạng!"
Ôn Ninh gật gù đầu, từ trong túi áo lấy ra một khẩu súng nhẹ, khẽ cất giọng:" Vậy sao? Sao tôi lại không biết là cậu còn người thân nhỉ!".
Dương Di giật mình, cảm thấy đằng sau gáy có chút lành lạnh. Cơn mưa gió càng ngày càng ác liệt, giống nhau chỉ đang muốn hất chiếc xe ra vệ đường.
"Ôn tổng, chắc anh có hiểu nhầm chuyện gì chăng?" Ôn Ninh nghe tên giả mạo người lái xe của bọn họ nói, trong lòng có chút khinh thường.
"Những người lái xe của Lục gia đều là đích thân tôi tuyển chọn! Hơn nữa những người này đều có đặc điểm chung là người thân sẽ không còn, vì tôi sợ sau này gặp nguy hiểm gia đình sẽ bị uy hiếp. Vốn dĩ gia đình của Dương Di đã không còn một ai, vậy sao bây giờ lại có người thân mật vậy?"
Tên lái xe có chút rùng mình, nhưng khi để ý đến Ôn Ninh lơ là cảnh giác, liền giật lấy súng,
vứt ra ngoài cửa xe.
"Cậu chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là đầu sẽ lìa khỏi cổ!"
Mà lúc này, người tưởng chừng như bị trúng độc lại vô cùng tỉnh táo. Lục Cẩn Phàm cố gắng ngồi dậy, nghịch nghịch một khẩu súng khác trong tay.
"Lần này tôi đã sơ suất rồi!" Dương Di nhìn một mảnh cước ở trước cổ của mình. Chỉ cần hắn cố gắng một chút thôi, mảnh cước sẽ cửa vào cổ, rồi máu sẽ xuất hiện.
"Rốt cuộc cậu là ai, tại sao lại muốn giết chúng tôi!"
Có kẻ ngốc mới không biết bây giờ bọn họ đang chuẩn bị rơi vào cái chết. Người dám làm Lục Cẩn Phàm bị thương, quả nhiên là lá gan không hề nhỏ chút nào.
"Lục Cẩn Phàm, chẳng lẽ cậu đã quên tôi rồi sao? Bảy năm trước, là cậu hại chết bố của tôi, rồi dùng súng bắn nát đôi chân của tôi! Tại tòa biệt thự đó, tôi sẽ lập lời thề phải giết cậu!".
Tiếng của Dương Di nghe vô cùng quen, khiến cho Ôn Ninh vừa nghe đã nhận ra ngay đó chính là ai.
"Cậu là Diệp Sinh! Vậy là Diệp Sinh vẫn chưa chết!"
"Ôn tổng thật là có trí nhớ tốt!". Không biết từ lúc nào, Diệp Sinh đã dùng dao cắt đứt mảnh cước ở trước cổ, hơn nữa ở trong tay còn cầm theo một khẩu súng nhỏ lúc nãy vừa giật được ở chỗ Ôn Ninh.
"Không ngờ cậu vẫn chưa chết, vẫn có thể tìm chúng tôi báo thù được!"
Lục Cẩn Phàm trong giọng nói có chút khinh thường, dường như sự xuất hiện của Diệp Sinh
không hề làm cho hắn bất ngờ một chút nào cả.