" Không có chuyện gì cả, chỉ muốn xin tiểu thư... 1 đôi chân mà thôi!"
Vị bác sĩ khi nói ra không hiểu vì sao lại có vẻ thích thú, khiến cho Mộc Ngôn có cảm giác không rét mà
run. Hơn nữa ở bên ngoài đã tập hợp rất nhiều vệ sĩ, hoàn toàn không có ý định muốn thả cô ra ngoài.
Mộc Ngôn không hiểu vì sao Lục Cẩn Phàm lại phải làm như vậy, hắn không thể tha cho cô 1 cơ hội hay
sao.
" Để... để làm gì?"
Cô không kìm được mà run rẩy, cuốn lấy chăn đắp lên đôi chân của mình, cơ hồ đang muốn giấu nó đi
để cho những người kia không để ý.
" Hạ tiểu thư, thiếu gia đã có căn dặn, trước kia cô đã khó có thể đi được, vì không muốn cô không chịu khổ nữa, đã quyết định cắt bỏ đôi chân của cô đi! Nếu cô có trách nhiệm hợp tác, thì bác sĩ Trịnh sẽ làm
thật nhẹ nhàng, nhưng nếu cô không muốn hợp tác, vì vậy đừng có trách chúng tôi tại sao lại độc ác
như vậy."
Người giúp việc đứng 1 bên, không nhịn được mà nói. Trước nay cô ta không hề có ý định đối xử tốt với Hạ Mộc Ngôn, đơn giản vì Mộc Ngôn là người mà thiếu gia căn dặn phải chăm sóc thật "tốt". Vốn dĩ cứ tưởng khi có người mới đến cô ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, vậy mà Lục Cẩn Phàm lại vẫn không tha
cho người giúp việc này. Mộc Ngôn không muốn nghe thêm 1 câu nào nữa, cô che tại của mình lại, thầm cầu nguyện những gì
đang trải qua chỉ là ác mộng của bản thân mình mà thôi.
Một người đàn ông đứng lên, tóm lấy cánh tay của cô kéo ra. Tay cũng trực tiếp kéo chăn ra khỏi người
Mộc Ngôn, vì hắn là người tập võ, nên hành động không có 1 chút nhẹ nhàng.
" Hạ tiểu thư, tôi xưa nay chưa từng đánh phụ nữ bao giờ, cô tốt nhất đừng để tôi phải động tay!Nếu cô
ngoan ngoãn để cho bác sĩ Trịnh tiến hành phẫu thuật, thì tôi sẽ kêu thiếu gia tha cho cô 1 mạng, còn
nếu cô còn không nghe lời như vậy, Diệp Sinh tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!"
.
Mộc Ngôn nghe không hiểu, cô càng không muốn hiểu những lời người đàn ông kia nói gì.
Cô lấy chân đạp đạp xung quanh, mặc cho mọi người có giữ chân cô như thế nào đi nữa. Mộc Ngôn bị
người ta giữ chặt lấy tay, thế nhưng chân vẫn chưa bị tóm. Cô đạp đạp, không may lại trúng cậu nhỏ của
tên Diệp Sinh kia.
Người đàn ông tức giận, ôm lấy cậu nhỏ của mình mà gào khóc. Hắn tức giận, sai người túm lấy người cô, miệng không ngừng phát ra những lời thô tục. " Các người ... mau chơi chết cô ta cho tôi! Dù sao cô ta cũng là người mà thiếu gia đã bỏ rồi. Hôm nay cô dám đụng đến Diệp Sinh tôi, vậy thì đừng trách tôi tại sao lại độc ác!"
Bác sĩ Trịnh lúc này lại cảm thấy hưng phấn tột độ, bởi vì ông ta đã thèm nhỏ rãi với người phụ nữ xinh
đẹp kia rồi.
Vốn đầu ông ta còn hơn e ngại Diệp Sinh, bởi vì sao hắn cũng là thuộc hạ của Lục Cẩn Phàm, mà Hạ Mộc Ngôn từng có 1 thời gian làm người phụ nữ của hắn. Vì vậy biết đâu chỉ cần ông ta làm sai 1 điều
nhỏ nhặt gì thì ngay cả cái mạng cũng không còn để mà trở về.
Thế nhưng khi nghe Diệp Sinh nói vậy, trong lòng ông ta lại như được mở cờ. Quả nhiên là người phụ nữ khiến cả Hà thành ghen tị, tất cả mọi thứ đều trắng trẻo mượt mà, khiến cho ông ta không kìm được mà phải thốt lên trong lòng:" Tại sao trên đời này lại có 1 người phụ nữ xinh đẹp duyên dáng đến vậy!"
Chỉ cần nghĩ đến tý nữa có thể tha hồ chà đạp người phụ nữ xinh đẹp kia, lại khiến cho ông ta hưng
phấn sôi trào. Thế nhưng dù sao Diệp Sinh cũng chỉ là 1 người thuộc hạ, hoàn toàn không có quyền lực trong hành động, nên chỉ có thể chờ hiệu lệnh tiếp theo của Diệp Sinh.
" Đội trưởng, nhỡ... thiếu gia không cho phép thì sao? Như vậy nhỡ xảy ra chuyện không hay thì !" Có người cảm thấy không ổn với hành động này của Diệp Sinh, liền lên tiếng ngăn cản. Thế nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý đến lời khuyên can của đồng đội, trực tiếp hạ lệnh:" Dù sao
thiếu gia cũng không thiếu phụ nữ ở bên ngoài, đây từng là thiếu phu nhân Lục gia thì đã sao, cuối cùng
vẫn bị thiếu gia ruồng bỏ. Các người nên biết phân nặng nhẹ, và nên phân biệt được đâu mới là người
phụ nữ sau này sẽ đem lại danh lợi cho chúng ta! Còn về phần người phụ nữ này, tôi không tin sau
chuyện hôm nay cô ta còn có thể ra oai được!"
Diệp Sinh trước nay vẫn luôn không hài lòng về chính sách của Lục Cẩn Phàm,. Hôm nay hắn lại bị Mộc
Ngôn làm nhục trước mặt bao nhiều anh em, món nợ này không tính lại càng không được.
Mộc Ngôn dù có ngu đến mức nào thì bây giờ vẫn có thể biết người đàn ông kia đang có ý định gì. Hắn
muốn cho mọi người xâm phạm thân thể của cô, hay nói chính xác hơn chính là cưỡng bức tập thể.
Mặt cô trở nên trắng bệch, cảm thấy cuộc đời này quá mức thiên vị. Mộc Ngôn lùi sát hơn vào tường,
gào khóc lên:" Không... các người không được qua đây! Nếu các người còn qua đây, tôi... tôi sẽ cắn lưỡi
cho các người vừa lòng!" Thế nhưng Diệp Sinh lại chẳng hề để ý, hắn cười khà khà, ra hiệu cho đám đàn em của mình lên:" Không cần phải lo, chuyện này nếu có bị trách phạt thì tôi sẽ đứng lên lo liệu!". Bác sĩ Trịnh nghe được lời này thì lòng như nở hoa. Ông ta xoa xoa bàn tay, kính cẩn nói với hắn:" Diệp
thiếu gia, vậy thì tôi...?"
Diệp Sinh sao lại không thể nghe hiểu lời ông ta nói gì được, dù sao thì 2 người cũng là đàn ông hơn nữa sinh lý đều rất bình thường!
"Ông cũng muốn, vậy thì ông lên trước đi! Coi như tiểu bối tôi mời trưởng bối như ông trước vậy!"
Bác sĩ Trịnh càng nở nụ cười lương thiện, vỗ vai của Diệp Sinh :" Tốt! Sau này tôi sẽ nâng đỡ cậu nhiều
hơn nữa!"
Rồi ông ta quay người lên giường, xoa xoa bàn tay vào lại với nhau:" Chỉ cần đem nay cứng ngoan
ngoãn nghe lời, thì cho dù cưng có muốn gì đi nữa thì anh cũng sẽ chiều hết! Thậm chí nếu có thể, thì
ngày mai sẽ giúp căng thoát khỏi cơn đau cắt da cắt thịt kia đi!"
" Không... ông đừng qua đây! Nếu ông mà còn qua đây nữa, ngay lập tức tôi sẽ kêu cứu mọi người!
Dừng... dừng lại đi!".
Thế nhưng bác sĩ Trịnh lại không hề có ý đồ dừng lại, thậm chí còn to gan hơn 1 chút, tiến lại gần cô.
Bàn tay của ông ta nhẹ nhàng sờ kên da mặt mịn màng của cô, không nhị được khẽ run lên 1 tiếng.
" Em cần gì phải nhất kiến chung tình với 1 người đàn ông không yêu mình. Chỉ cần đêm nay em muốn,
anh sẽ cho em lên đỉnh trong hạnh phúc!"
Mộc Ngôn nghe lời này thì cảm thấy cực kỳ bẩn thỉu. Xưa nay cô đã gặp qua rất nhiều người để tiện, thế nhưng cái loại vô sỉ như thế này thì chưa gặp qua bao giờ. Cô biết mình đã đắc tội với Lục Cẩn Phàm thì chắc chắn sẽ không bao giờ có 1 cái kết cục tốt đẹp, thế nhưng không ngờ sẽ có ngày hôm nay.
Cả cái Hà thành này dù không coi trọng có bằng 1 phần của Lục Cẩn Phàm, thế nhưng cũng có chút ngại khi đụng đến cô. Vì ai cũng biết hắn không bao giờ thích người khác đụng đến người phụ nữ của mình.