Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Lâm và Ôn Ninh đều im lặng không nói. Cái lão già trong tay bọn họ, cuối cùng vẫn là dễ bị lừa nhất. Cả cái tên Tôn Lạp kia nữa, cũng chuẩn bị mà ngồi tù mọt gông. Cả 2 người đều là những thuộc hạ thân tín của Lục Cẩn Phàm, biết hôm nay ông ta sẽ đến nên đã chuẩn bị 1 món quà thật đặc biệt. " Giám đốc Hoàng, quả nhiên ông đúng là thông minh lên không ít! Thảo nào thiếu gia chúng tôi lại phải 

tính kế với ông lâu dài như vậy, hóa ra cũng để đợi đến ngày hôm nay! Tiếp khách không thể để khách buồn, hôm nay chúng tôi sẽ tiếp đãi ông thật tử tế mới được! Như vậy mới bỏ công sức mà mọi người đã chuẩn bị!" 

"Tiếp khách không thể để khách buồn, hôm nay chúng tôi sẽ tiếp đãi ông thật tử tế mới được! Như vậy 

nơi bỏ công sức mà mọi người đã chuẩn bị!" . Trác Lâm bí hiểm nói, trong giọng luôn có 1 sự đe dọa không nhẹ, khiến cho Hoàng Minh Trí không rét mà run. Ông ta thân là Tổng giám đốc, tất nhiên đã phải trải qua những chuyện như thế này, nhưng chưa bao giờ thấy sợ như hôm nay. 

Rơi vào tay của Lục Cẩn Phàm, không chết đã là quá may lắm rồi. Hoặc là chết, hoặc là tay chân tàn 

phế, không nói được 1 câu nào. 

Bây giờ Hoàng Minh Trí mới biết thế nào là sợ, cố gắng cởi trói ở tay của mình ra, thế nhưng càng cố 

gắng lại càng không được. 

" Giám đốc Hoàng à, ông đừng cố gắng cởi nữa. Ông hãy cố gắng chịu khổ 1 chút thôi, rồi tí nữa tôi sẽ 

cho ông 1 bất ngờ lớn! Ông nghĩ xem, như vậy có phải là xứng đáng với những gì mà hôm nay ông tặng cho tôi đúng không?" Ôn Ninh nghiến răng của mình, chuyện hôm nay hắn vẫn không thể nào mà bỏ qua được. Từ trước đến 

nat, hắn chưa phải chịu 1 mối nhục như thể bao giờ. Đây chẳng phải là đang và 1 cái vào mặt Lục Cẩn 

Phàm, mà là cả Ôn gia nữa. 

Trên thương trường, tuy Ôn gia không thể so với Lục gia, nhưng dù sao cũng là 1 công ty lớn, nhiều nhà đầu tư muốn trang nhau cũng còn không có cơ hội. Đi qua khu rừng, dường như Hoàng Minh Trí phải dùng hết năng lực của mình. Nơi đây cực kì im lặng, 

nếu có cũng chỉ của loài côn trùng. Không hề có tiếng của con người quanh đây. 

"Đến rồi!" 

Giọng Trác Lâm vang lên, ông ta bất giác thả lỏng cơ thể của mình. Đi qua khu rừng rậm, để có thể hạn 

chế tối đa độc con rắn nãy cắn đã là tốt lắm rồi. 

"Giám đốc Lục, cho tôi xin... ngụm nước được không? Tôi khát quá, không thể nào đi được nữa!" 

Lục Cẩn Phàm lúc này mới quay đầu lại, híp mắt nhìn người đàn ông chật vật đi đằng sau. Hắn đi không phải quá nhanh, nên những người đằng sau không bị lạc. "Ông đây là đang cầu xin tôi sao?" "Đúng vậy!" Hắn khẽ cười nhẹ, ngay cả Hoàng Minh Trí đứng 1 khoảng xa cũng có thể nghe thấy, tóc mai ngay lập tức dựng đứng hết cả lên. "Vậy thì ông hãy thể hiện thành tâm 1 chút!" Ông ta còn chưa hiểu gì, ngay lập tức đã bị Ôn Ninh lấy chân đạp vào đầu gối, ngay lập tức ngã khuyu 

xuống đất. Một cơn đau nhói ngay lập tức truyền đến. 

"Ông ta đã mở miệng, thì các cậu cũng nên chăm sóc tốt 1 chút. Tí nữa ông ta sẽ có việc để dùng!" Lục Cẩn Phàm sau khi nhắc nhở thuộc hạ của mình xong, đi vào phía tòa lâu đài trước mặt. 

Hoàng Minh Trí lúc này vô cùng mừng rỡ vì Lục Cẩn Phàm không phải quá ngược đãi ông ta. Nhưng chưa mừng được bao lâu thì Ôn Ninh đã đi đến, bóp mạnh vào cằm của người đàn ông. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK