Cô nhân viên mặc dù rất muốn giúp đỡ, thế nhưng khi nhìn thấy Mộc Ngôn vẫn cố gắng đi về phía trước, liền thở dài một hơi.
"Cô ơi, cô làm rơi chiếc lắc ở chỗ chúng tôi nè!".
Cho đến khi Mộc Ngôn đã đi xa, chỉ còn lại hình bóng, thì cô nhân viên mới nhìn thấy chiếc lắc màu xanh dương ở dưới sàn nhà.
"Thật là một con người khó hiểu!"
Lúc này, Hạ Mộc Tầm và Lục Cẩn Phàm cũng đã đi đến.
Hai người họ vô cùng thân mật khoác lấy tay nhau, dường như không hề nhìn thấy những ánh mắt vô cùng ghen tị của các cô gái.
"Ở đây có chuyện gì sao?"
Lục Cẩn Phàm đút tay vào túi quần, vô cùng ngạo nghễ khiến cho cô nhân viên cũng phải đỏ mặt:"Lục tổng, nãy có cô gái làm rơi chiếc vòng ở chỗ này!"
Hạ Mộc Tìm theo thói quen liền cầm chiếc vòng lên để xem. Chiếc này tuy không quý giá thể nhưng lại rất đẹp, khiến cho con người ta lại muốn nhìn thêm lần nữa.
"Chắc cô gái đấy sẽ quay lại tìm, cô hãy đưa đến phòng bảo vệ đi!"
Lục Cẩn Phàm đưa chiếc vòng cho cô nhân viên, thế nhưng lại không nỡ buông ra.
Hắn rời khỏi tay của Hạ Mộc Tâm, chạy xung quanh giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Đây chính là chiếc vòng mà hắn từng tặng cho Tử Họa, thế nhưng cô ấy đã nói là làm mất nó.
Tại sao bây giờ nó lại xuất hiện ở đây?
Lẽ nào Diệp Tử Họa chưa chết, chỉ là cô ấy đang trốn tránh Lục Cẩn Phàm mà thôi!
"Cần Phàm, anh sao vậy? Bộ anh gặp người quen ở đây sao?"
Hạ Mộc Tầm nắm chặt tay của người đàn ông, dường như sợ hắn sẽ chạy đi mất:
"Mộc Tầm, không có gì! Chỉ là anh dường như nhận làm người mà thôi!"
Hắn thở dài, thế nhưng khi quay lưng đi vẫn cố gắng quay lưng ra đằng sau, nhằm kiểm lại hình ảnh của cô bé năm xưa.
Đến khi nhìn thấy hai người họ đã rời khỏi siêu thị, Mộc Ngôn mới thờ thẫn bước ra.
Cô chọn cho Ninh Thiên được chiếc cà vạt màu đen, tuy nó không quá đắt nhưng dù sao đây cũng là thành ý của cô.
Người đàn ông đấy, cô vẫn còn nợ rất nhiều!
Cho dù có chết, thì cô cũng không bao giờ
phản bội lại Ninh Thiện.
"Hạ tiểu thư, cô đây là đang muốn chọn cho người yêu của mình sao?"
Một cô tiếp tân xinh đẹp đi đến, vô cùng hiền dịu nói chuyện với Mộc Ngôn.
Hạ tiểu thư, rất lâu rồi người khác mới gọi cô như vậy. Mộc Ngôn phì cười, sau đó nhè nhẹ gật đầu với cô tiếp tân kia. "Người đàn ông được cô yêu, thật là có diễm phúc!"
Cô cười gượng, thế nhưng lại không thể che nổi sự thê lương ở trong đáy mắt.
Cô đã từng rất yêu một người đàn ông, thậm chí còn vì hắn mà suýt chút nữa hy sinh tính mạng của mình.
"Hy Nhiên, nãy Lục tổng đến đây, cô có nhìn thấy không?"
Một người đàn ông mặc vest vô cùng sang trọng bước vào, vô cùng tao nhã nhìn những khách hàng của mình.
"Linh tổng, tôi không nhìn thấy!"
"Vậy thì chán quá! Đấy là Lục tổng của tập đoàn Lục thị, rất khó có cơ hội gặp anh ấy lần thứ hai, vậy mà các cô lại không biết đường mà đón tiếp cho cẩn thật!".