"Cậu không phải lo lắng, tôi sẽ chăm sóc và chữa trị cho cậu ta thật tốt!"
Nhìn thấy Trác Lâm có chút ngại ngùng, khiến cho Diệp Tử Sâm quả thực có chút tức giận. Anh vẫn ung dung ngủ, nhưng thật ra là đang nghĩ kể cứu Lục Cẩn Phàm.
Từ hành lang bắt đầu truyền ra tiếng thảo dài, một người phụ nữ dẫn theo con trai đi đến, khi vừa nhìn thấy Trác Lâm đi ra liền quỳ xuống.
"Trác thiếu, cầu xin cậu cho tôi gặp Thiếu gia một lần thôi mà! Cho dù sau này cậu bắt tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng cam lòng!"
Ôn Ninh vừa bước ra từ phòng bệnh của Lục Cẩn Phàm, thì ngay lập tức nhận ra người phụ nữ kia chính là Lý Tiểu Hồng.
Cô ta hình như đã thay đổi hơn rất nhiều, bắt đầu biết làm đẹp cho mình. Mà bên cạnh của cô ta, còn có một đứa bé tầm hơn bảy tám tuổi gì đó, đôi mắt to tròn nhìn mẹ mình khóc trong bệnh viện.
+
"Mẹ, mẹ đừng khóc như vậy nữa! Đóa Đóa sẽ rất đau lòng!"
Cô bé nhẹ nhàng lấy từ trong balo của mình một tờ giấy nhỏ, lau nước mắt cho mẹ của
mình.
Mà Trác Lâm với Ôn Ninh, ngay lập tức nhận ra đứa bé kia chắc chắn là con của Lục Cẩn Phàm. Từ ánh mắt cho đến thái độ, đều giống hệt người đàn ông kia. "Lý Tiểu Hồng không phải năm đó đã qua Mỹ rồi sao?"
Diệp Tử Sâm ngơ ngác nhìn bọn họ, quả thực nếu không nhìn kĩ thì anh cũng không thể
nhận ra đó là cô ta
"Chúng tôi cũng không biết!"
A
Bầu không khí dường như ngưng đọng lại ngay lúc này, thỉnh thoảng cũng chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của Lý Tiểu Hồng. Cô ta chật vật cầu xin Trác Lâm, thế nhưng đến cuối cùng vẫn chưa được đồng ý.
Mộc Ngôn lúc này bỗng nhiên cựa quậy người, cô định ngồi dậy thì thấy đầu mình rất đau.
Vì phòng bệnh cô đang ở là phòng Vip, vì vậy cách âm vô cùng tốt, hoàn toàn hông nghe lọt được tiếng ở bên ngoài.
Cô loạng choạng cầm lấy cây gậy chống từng bước bước ra ngoài.
Bên ngoài lúc này là Diệp Tử Sâm và Ôn Ninh đứng ở bên ngoài.
Khi cả hai đều thấy cô thì có chút giận mình, nhưng đều đã lấy được tinh thần.
Lý Tiểu Hồng vẫn ở bên ngoài, thân hình cô ta bắt đầu gầy hơn trước kia rất nhiều, dường như là không được tẩm bổ đầy đủ.
Cả hai người phụ nữ đều nhìn nhau, tuy không nói nhưng luôn hiểu ý của đối phương.
Mộc Ngôn lại nhìn xuống đứa vé ở trong tay của cô la, nó quả thực rất đáng yêu và ngộ nghĩnh, cũng đặc biệt rất giống Lục Cẩn Phàm.
Nếu năm xưa con của cô cũng còn sống, chắc nó cũng được đáng yêu như vậy.
"Tôi và cô nói chuyện một lúc được không?"
Mộc Ngôn là người đầu tiên lên tiếng. Đánh vỡ sự im lặng của cả hai người, Ôn Ninh, Trác Lâm và Diệp Tử Sâm lúc này đều đã ra ngoài hết, để lại sự yên lặng cho hai người phụ nữ.
Lý Tiểu Hồng có chút e dè, cầm lấy bàn tay nhỏ của con gái dắt đến chỗ của cô.
"Cẩn Phàm bị bệnh nghiêm trọng như vậy, chị không thấy xót sao? Anh ấy làm vì chị nhiều chuyện như vậy, chị vẫn không tha thứ được sao?"
Một bàn tay nhỏ bỗng chạm nhẹ vào tay Mộc Ngôn, cô vừa ngoảnh đầu lên thì đã thấy cô bé kia nhìn mình. Đôi mắt to tròn ấy quả thực rất đáng yêu, khiến cho Mộc Ngôn bất giác
nhớ lại đứa con của mình.