Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Phản bội 

"Nếu như cô quỳ xuống cầu xin tôi, thì tôi sẽ bố thí cho cô 1 người đàn ông khác! Giúp cô cảm thấy thỏa 

mãn nhất!" 

Hắn nhìn cô chật vật trong gương, trong lòng có chút thương xót. Nhưng hắn chợt nghĩ đến Hoa nhi vì cô mà chết, Mộc Tầm vì cô mà bị hủy hoại khuôn mặt thì ngay lập tức không thể thương hại cô được nữa. 

Hạ Mộc Ngôn, cô bị như vậy là hoàn toàn xứng đáng! Trong chuyện này, người có lỗi từ trước đến nay đều là cô! 

Mộc Ngôn ôm bụng của mình, không hiểu tại sao lúc này nó lại rất đau, nó làm cô cảm thấy sợ hãi. Giống như 1 thứ gì đó đang từ từ biến mất khỏi thế giới này, dù cô có muốn níu kéo cũng không được. Hắn vẫn không để ý đến cảm nhận của cô, vẫn dùng sức ép cô vào gương. Nhưng Mộc Ngôn vẫn nắm chặt mảnh thủy tinh trong tay, hơn nữa còn có cắn vành môi của mình để cố giữ cho tỉnh táo. Nhất định cô không được khuất phục, nhất định không thể để cho hắn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô. 

Hắn lại 1 lần nữa mỉm cười, bàn tay không yên phận, liên tục sờ mó bộ phận nhạy cảm của người con gái. Đồng thời, cũng đã để cự long to lớn giữa 2 chân của cô, muốn cô phải cầu xin hắn làm cô thỏa mãn. Tủi nhục, xấu hổ là những gì cô cảm nhận được vào lúc này. Tất cả danh dự của cô, đều mất hết rồi! Đối diện với người đàn ông ma quỷ này, tự tôn của người phụ nữ chỉ xứng đáng làm trò cười cho hắn mà thôi. Mộc Ngôn nắm chặt lấy bàn tay của mình, nhưng thân thể của cô càng lúc càng khó chịu. Nó khiến cô muốn quan hệ, khiến cô mất hết đi lí trí của chính bản thân mình. "Cẩn Phàm... cho em!" Cuối cùng, dưới sự trêu đùa của hắn. Bức tường vững chãi của cô cũng đã sụp đổ. Cô cố cắn lấy môi của mình, đầu gục xuống không dám nhìn thẳng về phía người đàn ông đằng sau. Hắn mỉm cười, nụ cười vô cùng hài lòng. Vốn dĩ hắn sẽ tưởng cô khống chế được, nhưng rốt cuộc vẫn là 1 loại lẳng lơ, chuyên đi dụ dỗ đàn ông mà thôi! 

Mộc Ngôn đã vứt đi cả liêm sỉ để cầu xin hắn, thế nhưng lúc này hắn lại đẩy cô ngã xuống đất. Không những thế, không hiểu tại sao hắn lại không muốn nhìn thấy cô như vậy- chật vật, luôn cố tỏ ra yếu đuối. Nó khiến cho lòng của hắn không thích, thậm chí có chút coi thường. 

Hắn lại cầm lấy mái tóc của cô, ấn mạnh vào bồn tắm. Hiện tại, nước ở đây rất nhiều, đủ để giết 1 con người trong này. 

Cô sợ hãi vùng dậy, máu hòa lẫn với nước, hai loại hòa làm một, lan tỏa ra khắp nơi. Hắn không hề thương tiếc, thậm chí còn muốn dìm cô sâu hơn thêm chút nữa. "Hạ Mộc Ngôn, cuối cùng cô vẫn là để tiện như vậy! Loại người phụ nữ lẳng lơ trời sinh, sống như cô vốn dĩ là làm ô nhiễm môi trường! Loại người như cô, vốn dĩ không xứng đáng có được hạnh phúc!" 

Hắn cố gắng lấy sức của mình, dìm mạnh cô hơn nữa. Không hiểu sao, nhìn cô cố gắng vùng vẫy trong bồn nước, lòng hắn lại có chút đau lòng. Hơn nữa, khi nhìn cô không mảnh vải che thân như thế này, nơi nào đó của hắn bỗng nhiên có thay đổi. 

Chết tiệt! Hắn chửi thầm, không hề nương tay ném mạnh cô xuống sàn nhà, bụng cô bất ngờ đập vào cánh cửa. Khiến cô đã đau lại còn đau hơn nữa nó giống như có 1 con dao, đang cố gắng từng chút đâm vào bụng cô. Dù có muốn rút ra, cũng là 1 điều vô cùng khó khăn. 

Cô thở dốc, nằm bên dưới sàn nhà, lặng lẽ nhìn bóng lưng của người đàn ông càng ngày càng đi xa. Hóa ra, dù cô có đối xử tốt như thế nào đi chăng nữa, đối với hắn cũng không có liên quan. 

Cô thật sự yêu hắn, yêu như muốn chết đi sống lại. Cô từng muốn quên hắn đi, nhưng mỗi khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu, trái tim cô lại đập nhanh vô cùng, nhưng nó cũng vô cùng đau nhói. 

Hắn lạnh lùng bước ra, nhưng thực chất chính là không dám nhìn cô gái bị hắn hành hạ. Tại sao, khi nhìn thấy cô như vậy, lòng hắn lại khó chịu. Chỉ cần cô quỳ xuống cầu xin hắn, thì ngay lập tức hẳn sẽ bỏ qua cho cô. Nhưng Mộc Ngôn thực sự quá cố chấp, mỗi lần hắn định nương tay, nhưng nhìn thấy cô hắn lại vô cùng tức giận. Tất cả cảm xúc của hắn, chỉ cần nhìn thấy cô, thì sẽ giống như núi lửa, phun trào ra vô cùng mạnh. Lúc này, Tiểu Hồng đi ra. Cô ta mặc 1 chiếc váy vô cùng mỏng, chỉ cần 1 cơn gió nhẹ thì có thể nhìn thấy tất cả những thứ ở bên trong. 

Chỉ chờ có lúc này, Tiểu Hồng bình tĩnh đi đến, đỡ lấy Lục Cẩn Phàm đang sợ hãi bước ra khỏi phòng. Hắn đi loạng choạng, chỉ cần không để ý 1 chút là có thể ngã bất cứ lúc nào. "Tiểu Họa, là em sao? Em quay về với anh rồi sao?" Hắn từ từ sờ lên mặt Tiểu Hồng, nước mắt theo đó cũng rơi ra, nhẹ nhàng rơi trên cánh tay của cô ta. Tiểu Hồng trong lòng thầm vui vẻ, hôm nay cô ta đã cố gắng trang điểm giống hệt với Tử Họa tiểu thư. Vốn dĩ cứ tưởng sẽ không có cơ hội, ai ngờ tự thiếu gia lại đến chỗ cô ta. Tiểu Hồn cố nén cảm xúc của mình, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện. "Phàm, em về rồi! Em sẽ không đi nữa! Em sẽ mãi mãi ở bên anh!" Cô ta bất chấp mọi thứ, kiễng chân lên hôn người đàn ông. Lục Cẩn Phàm không có ý định từ chối, thậm chí còn giữ lấy cô ta, muốn nuốt cô ta vào trong bụng mình. Muốn cùng Tiểu Hồng hòa cùng vào làm một. "Họa nhi, anh rất nhớ em! Anh xin lỗi đã không bảo vệ em thật tốt! Cuối cùng em cũng về rồi! Anh thật sự rất nhớ em!" 

Hắn ôm lấy cô ta, nhưng nước mắt vẫn không thể nào kìm được. Lúc này, hắn bỗng òa khóc giống như 1 đứa trẻ cần sữa mẹ, chỉ cần được mẹ vỗ về. 

"Nhưng Phàm, anh đã kết hôn rồi! Em đã không còn xứng đáng với anh nữa! Phàm, anh liệu có chán ghét em không?" 

Tiểu Hồng xúc động chỉ muốn khóc, hôn mạnh vào môi của người đàn ông. Lục Cẩn Phàm im lặng, cởi chiếc váy mỏng tanh trên người của cô ta xuống. 

Tiểu Hồng mỉm cười, tay cũng thuận thể cởi tây trang của người đàn ông xuống. Không để thời gian cho hắn chuẩn bị, cô ta mạnh mẽ ưỡn ngực mình về phía hắn như đang mời gọi. Lúc này, cô ta chỉ hận không thể dán cơ thể mình lên người đàn ông. 

Người đàn ông không hề chối từ, thậm chí còn hùa theo, nhẹ nhàng ngửi hương thơm của hoa nhài trên người cô ta. Đây chính là mùi của Hoa nhi, là mùi của người con gái yêu nhất, vì cô ấy, hắn đã đánh mất đi chính bản thân mình. "Hoa nhi, cả đời này, anh sẽ mãi mãi chỉ yêu mình em!" Hắn hôn cô ta, cẩn thật từng chút một, thăm dò những nơi khiến hắn nhung nhớ đến phát điên. "Phàm! Em sợ!" Tiểu Hồng ôm lấy đầu của hắn, vùi vào ngực mình. Tham lam hít lấy hơi thở của người đàn ông khiến cho cả Hà thành này thèm khát. Hóa ra, cảm giác này, nó lại sung sướng đến vậy. 

" Không phải sợ, bảo bối của anh! Anh sẽ nhẹ nhàng! Sẽ không để em thấy đau! Họa nhi, hãy tin tưởng anh lần này!" "Phàm, em tin anh! Em luôn luôn yêu anh! Cũng vô cùng an tâm khi trao bản thân mình cho anh! Yêu anh, 

gặp gỡ anh trên thế giới này chính là niềm hạnh phúc, là niềm may mắn nhất của em!" 

Lục Cẩn Phàm mỉm cười, nhẹ nhàng đặt 2 tay Tiểu Hồng lên trên đầu, từng chút một mơn mởn khắp thân thể cô ta. Hắn rất trân trọng, giống như chỉ cần làm mạnh 1 chút thì người phụ nữ hắn yêu sẽ biến mất. "Phàm, em muốn!" 

Tiểu Hồng giống như 1 con yêu tinh, đu mình lên trên thân thể của hắn. Cô ta giống như 1 quả trứng, cần nâng niu và chăm sóc. " Được, bảo bối anh đến đây!" 

Mà lúc này, Mộc Ngôn ở trong nhà tắm, nhìn 2 người đang ân ái với nhau, nước mắt cô bỗng nhiên chảy dài trên má.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK