Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ai xếp đĩa táo này mà xấu vậy? Có khi cho em trai của Tề Xuyên xếp còn đẹp hơn!" 

Bạch Lam không khỏi nhíu mày, cô không phải chưa nhìn thấy người ta xếp hoa quả bao giờ, thế nhưng lần này quả thực rất xấu

. Cô dơ lên một miếng táo nhỏ, đã thế vỏ của nó còn chưa được gọt ra hết.

 Mà bên này, Ninh Thiên đứng một bên vô cùng thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình tạo ra. 

Mà khi Bạch Lam nói, hắn lại hận không thể đến bóp chết cô bé kia. 

"Là Ninh Thiện làm đấy! Anh ấy chắc là do sợ chị buồn nên mới làm vậy!" 

Mộc Ngôn lúc này giọng lại có chút khàn khàn, phát âm cũng chưa được rõ cho lắm. 

Cũng may lúc đấy cô không liều mạng chạy ra ngoài, nếu không đã bị thiệt mạng rồi.

 "Bên siêu thị có phản hồi gì không?" 

Ninh Thiên lại lấy từ đĩa hoa quả một quả nho chín, bóc lấy vỏ rồi nhanh choang đút vào miệng của mình: 

"Cho dù bọn họ có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ! Ninh Thiên tôi trước nay có ân ắt sẽ trả người, có thù phải tất báo! Huống hồ cô còn suýt chút nữa mất mạng ở đấy!" 

Lúc này, Bạch Lam thầm nuốt nhẹ một ngụm nước bọt, cô sợ hãi lùi đằng sau vài bước. Sau đó định mở cửa đi ra ngoài: "Con nhóc kia quay lại!". 

Ninh Thiên tức giận đi đến, cầm lấy cổ áo của Bạch Lam kéo lại, khiến cho Mộc Ngôn không khỏi lo lắng.

 Thế nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia không hề nặng tay, cô mới mỉm cười nhẹ nhàng. 

"Anh Ninh, anh đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi đi mà!" 

Khóe môi khẽ nhếch lên, người đàn ông không những không tức giận mà ngược lại còn cười: "Nếu cô dám nói lại, thì sau này tôi xin thề sẽ không dám bắt nạt cổ nữa!" 

 

Thế nhưng Bạch Lam làm gì có gan mà nói thêm cơ chứ, cô gật gật, sau đó rụt cổ lại, thấp giọng nói: "Anh Ninh, tôi biết lỗi rồi mà! Tuy tôi nói có hơi phũ phàng, thế nhưng anh quả thực cắt đĩa táo rất xấu!" 

 

Ninh Thiên vốn dĩ con nhóc kia sẽ nói lời tử tế, thế nhưng khi Bạch Lam nói xong, thì hắn. lại không thể hận một tay bóp chết con bé kia.

 "Ninh Thiên, anh đừng bắt nạt nó nữa! Coi chừng con bé gặp ác mộng vì anh đó!".

 Mộc Ngôn nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy buồn cười. Không biết từ bao giờ người đàn 

ông kia bỗng nhiên lại trẻ con đến thế. 

"Anh Ninh, để tôi về quản lấy ít chảo cho chị Mộc Ngôn, tí nữa chắc chắn tôi sẽ quay lại 

ngay!" 

Bạch Lam cười giảng hòa, sau đó đợi lúc người đàn ông kia không để ý, quay đầu lủi mất. 

"Đợi đến khi tôi bắt được cô, thì lúc đó cô sẽ chết chắc với tôi!"

 Mộc Ngôn lúc này tuy đã có thể thoát khỏi đám cháy, thế nhưng cơn ác mộng lúc này vẫn cứ bám theo cô dâu dẳng.

 "Tình hình lúc đó nguy hiểm lắm sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK