"Tối... tối nay sao?"
Dương Lệ Hoa giọng nói có chút lắp bắp, hoàn toàn không biết lý do tại sao nữa. " Cô không nỡ sao?"
-" Không phải!".
Khi Lục Đình hỏi, ngay lập tức cô ta đã chối phắt đi. Dương Lệ Hoa cũng hoàn toàn không hiểu tại sao
mình lại như vậy. Có khi do cô ta sinh sống ở đây lâu ngày, đã nảy sinh tình cảm với Lục Khải Xuyên, Tình cảm ư?
Ngay lập tức Dương Lệ Hoa lắc đầu, cố gắng không tin những gì mình vừa mới tưởng tượng ra. Người
cô ta yêu chính là Lục Đình, không phải là Lục Khải Xuyên.
Nghe tiếng Dương Lệ Hoa như vậy, Lục Đình càng cười thoải mái hơn. Ông ta dập tắt điếu thuốc trong
tay mình, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo:" Dương Lệ Hoa, cô không có quyền được yêu bất cứ ai cả! Chính tay cô đã hại chết con của Lục Khải Xuyên, vì vậy càng không có quyền! Và cô cũng đừng quên, 2 người con trai của cô còn đang ở trong tay tôi!".
Lục Đình vừa nói, vừa nhấn mạnh vào trọng tâm, khiến cho Dương Lệ Hoa vội vàng tắt máy.
*
*
Hôm nay trời buổi tối rất đẹp, rất nhiều trăng và rất nhiều sao. Thế nhưng Hứa Tự Như lại chẳng hề có
lòng để mà quan tâm đến chuyện đó.
Lục Khải Xuyên đi đến, đặt 1 tay lên vai của VỢ, giọng có chút nghẹn lại:" Mong em suy nghĩ kĩ hơn, hãy nghĩ cho Cẩn Phàm, đừng có nghĩ đến chuyện ly hôn nữa! Được không?"
Hứa Tự Như ngay lập tức gạt phắt tay ra, chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài. Cô không dám ở lại đây cùng với người đàn ông kia nữa, quá xấu hổ rồi.
" Chẳng lẽ anh lại bắt tôi sống cùng 1 nhà với Dương Lệ Hoa ư? Lục Khải Xuyên, đối với anh đó là dễ
dàng, nhưng đối với tôi chính là 1 hình phạt chết người!".
Sống chung với người phụ nữ kia ư? Cô không thể nào mà làm được! "Em dâu thế nào mà nổi giận vậy?".
Một giọng nói ồm ồm vang lên, khiến cho Hửa Tự Như và Lục Khải Xuyên đều đồng loạt quay ra ngoài cửa. Chỉ thấy Lục Đình trong bộ tây trang màu đen, dắt theo hơn chục người bước vào. Tất cả đều im lặng không nói gì, chỉ chờ động tĩnh của đối phương. "Anh đến đây làm gì?".
Lục Khải Xuyên là người lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí đang im lặng đến nghẹt thở này. Anh bây
giờ rất muốn biết, rốt cuộc Lục Đình đến đây làm gì.
Người đàn ông kia lại không hề khách khi, trực tiếp ngồi bên cạnh Hứa Tự Như, tay cũng càn rỡ nắm lấy tay cô:" Lục Đình, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?".
Lục Đình cũng biết thức thời, buông ra rất đúng lúc. Anh ta không thể nào để lỡ cơ hội này được.
" Đến để lấy lại những gì thuộc về mình!".
Hắn ta phất tay lên, ngay lập tức có 2 vệ sĩ cao to đến giữ chặt tay của Lục Khải Xuyên, để không cho
anh có bất cứ cơ hội nào để đáp trả. " Năm xưa ông cụ Lục vì ham chơi mà khiến mẹ tôi mang thai, không những không chịu trách nhiệm mà còn bỏ đi biệt tích nhiều năm! Mẹ tôi thương nhớ ông ta quá độ, cũng mất đi trong ngày mưa tuyết!
Tôi vất vả 19 năm để đi tìm ông ta, để lấy lại những thứ đáng lẽ phải thuộc về tôi!
Suốt bao nhiêu năm qua, mẹ tôi luôn mang danh phận của người phụ nữ thứ 3 phá hoại gia đình người
khác, nhưng thực chất chính là mẹ của cậu!".
Lục Đình lúc này cũng không thể kiềm chế được nữa, hét lên. Chuyện trong quá khứ, chính là thứ mà
anh ta hoàn toàn không bao giờ muốn nhớ lại nhất. Chỉ cần nhớ lại, thì trái tim sẽ bất giác chảy máu.
Lục Khải Xuyên trước nay không biết được những chuyện này, ngơ ngác khi nghe Lục Đình kể chuyện. " Cái gì?".
Đây là bí mật mà ông cụ Lục trăn trở nhất, cũng chính là tâm nguyện lớn nhất của ông. Đó chính là tìm được đứa con trai thất lạc nhiều năm của mình.
Lục Đình thản nhiên bước vào thư phòng, xoay chiếc bình phong để đi vào mật thất.
Hứa Tự Như hoàn toàn không ngờ được thứ giữ gìn kín như vậy lại bị phát hiện, ánh mắt không thể nào ngờ được.
Lúc này, trên tầng truyền đến tiếng lộc cộc, Dương Lệ Hóa đi xuống trong bộ váy màu trắng, nom giống hệt 1 nàng công chúa bước ra từ lâu đài lộng lẫy. Lục Khải Xuyên dán chặt vào cô ta, dường như cảm thấy điều gì đó vô cùng không đúng.
Dương Lệ Hoa nhẹ nhàng, tỉ mỉ dùng dao lướt qua mặt của Hứa Tự Như. Thứ kim loại lạnh lùng lướt trên da mặt khiến cho cô không khỏi rùng mình.
" Hứa Tự Như, không phải trước nay cô luôn tự hào về nhan sắc của mình hay sao? Nếu hôm nay tôi phá hủy thì sao nhỉ?".
Lục Khải Xuyên e rằng bây giờ đã đoán được gần hết ngọn nguồn câu chuyện. Anh ngồi gục xuống ghế, 2 tay xoa xoa thái dương của mình. "Cô đã phản bội tôi!".
"Đúng vậy!". Dương Lệ Hoa cực kì thản nhiên nhận lỗi lầm của mình, hoàn toàn không có dáng vẻ của 1 người biết ăn năn.