" Rốt cuộc ông là ai?" " Bố của Diệp Sinh!".
Mộc Ngôn bây giờ mới chợt nhớ ra Diệp Sinh là ai. Hắn là tên định cưỡng bức cô lần trước, thể nhưng đã bị Lục Cẩn Phàm xử lý. Chẳng lẽ người đàn ông này đến để xử lý cô sao? " Nếu không phải tại cô, có lẽ nó sẽ không bao giờ bị như vậy, là tại cô!".
Ông ta không nghĩ đến gì khác, trực tiếp dùng dao dí sát lên cô của cô. Vốn dĩ lúc đầu người đàn ông này định giết chết Lục Cẩn Phàm, thế nhưng nhận ra bên cạnh hắn lúc nào cũng có vài hộ vệ bên cạnh mình, và đặc biệt chính là Trác Lâm luôn ở bên cạnh hắn không
rời lấy nửa bước.
Mộc Ngôn lúc này cảm thấy ở cổ có chút đau buốt, thì ra người đàn ông kia đã bắt đầu hành động.
" Chỉ cần hôm nay tôi dự được Lục Cẩn Phàm đến, rồi ép hắn trực tiếp tự sát, là tôi đã báo thì được cho con trai của mình rồi!"
Mộc Ngôn cười thầm, nhưng trong đó lại chứa rất nhiều nước mắt. Người đàn ông kia có phải đã quá coi trọng cô rồi không.
Nếu Lục Cẩn Phàm thực sự lo lắng, quan tâm cô đếm như vậy thì có lẽ hắn sẽ không bao giờ coi cô là một món đồ chơi, để mặc cho người khác chà đạp. Có lẽ trong trí nhớ của hắn, chỉ có duy nhất Diệp Tử Họa, chưa bao giờ có Hạ Mộc Ngôn cô. " Nếu hắn thực sự quan tâm tôi đến như vậy, thì người hôm nay ở đây cùng ông đã không
phải là tôi!"
Diệp Tử Vũ cũng nhận ra điều này, thế nhưng ông ta không hề coi trọng những gì cô nói. Hôm nay ông ta liều mạng đi đến Lục gia để ám sát người khác, có thể coi là đã quá liều lĩnh
rồi.
" Cô không phải nói dối! Nếu không phải vì cô quyến rũ con trai của tôi, thì có lữ nó đã không bao giờ dở trò đồi bại với cô! Nó là một người con hiếu thảo, vậy mà đến lúc chết noa cũng không được nhắm mắt! Hôm nay tôi nhất định phải trả thì được cho nó!"
Ông ta càng ngày càng kích động, trực tiếp dùng con dao để sát lên cổ cô, càng ngày càng gần. "Alo Lục tổng đấy sao,bây giờ tôi đang giữ VỢ của cậu! Nếu cậu không đến, tôi sẽ trực tiếp giết chết cô ta!”. Diệp Tử Vũ nhấc điện thoại lên, trong giọng có chút ngả ngớn, nhưng phần lớn lại là tự cao
tự đại. Hắn ta đã nắm chắc phần thắng trong tay, nên không có gì phải sợ người đàn ông kia
cả.
"Nếu tôi không đến thì sao?"
"Vậy thì cảm phiền Lục tổng đến nhận xác của vợ mình rồi!" Trong đêm tối, lời nói của ông ta có chút lạnh đi. Khiến cho Mộc Ngôn cũng phải nổi cả da gà. Bây giờ hóa ra có một thân tàn tật, vẫn không thể tránh khỏi kiếp số đã định của mình.
Cánh cửa lớn bỗng nhiên mở ra, cả hai người đều nhìn ra. Thì thấy Lục Cẩn Phàm, Trác Lâm và cả Ôn Ninh đang đứng ở bên ngoài. Hóa ra nãy giờ bọn họ vẫn chưa rời đi, chỉ đi một chỗ khác mà thôi. "