"Mấy người làm chuyện gì đối với Lục thị, chúng tôi đều biết cả! Nể tình các vị có công với công ty, nên chúng tôi sẽ giữ im lặng chuyện này! Thế ngưng đợi khi tỉnh lại Cần Phàm có tha thứ hay không thì tôi không thể nào chắc chắn được!"
Ôn Ninh nói rất chậm, nhưng cũng rất nhẹ, khiến cho mấy vị cổ đông kia đều sợ xanh mặt. Liên tục mọi người đều xin về sớm, hay nói trắng ra là không dám làm gì đối với Lục Cẩn Phàm cả.
Trác Lâm vẫn đứng yên giống như trách nhiệm của mình.
Thế nhưng hắn vô tình lại nhớ đến tình thế của mình trước kia. Là Lục Cẩn Phàm đã cứu Trác Lâm, chính người đàn ông kia đã cho hắn một cuộc đời
mới.
"Ôn tổng, bao giờ Lục tổng mới có thể quay trở lại công ty!"
Đến cuối cùng, chỉ còn lại một vị cổ đông lớn tuổi nhất ở đây. Ông đã lớn tuổi, thế nhưng vẫn cố gắng cống hiến cho Lục thị.
"Sắp rồi!" Vị cổ đông cuối cùng khẽ mỉm cười. Ông nhìn Ôn Ninh và Trác Lâm, rồi nhẹ nhàng gật đầu đi ra ngoài.
[...]
Vì Ôn Ninh và Trác Lâm phải ở lại công ty làm việc, vì vậy khi Lục Cẩn Phàm tỉnh lại thì tất cả mọi người đều không biết. Duy chỉ còn lại Diệp Tử Sâm đứng ở cửa sổ ngắm sao.
Người ta thường nói ban đêm ở Hà thành rất đẹp, vì nơi đây sẽ có những hình ảnh cực kì đẹp. Đã có một thời gian, Diệp Tử Sâm lúc nào cũng cùng Mộc Ngôn ngắm sao. "Anh làm gì vậy?"
Tiếng của Lục Cẩn Phàm có chút nhỏ lại, hắn muốn với lấy ly nước trên mặt bàn, thế nhưng ở phần bụng lại có chút đau âm ỉ. Hắn nhăn này, khó hiểu nhìn Diệp Tử Sâm. "Vết thương của cậu gặp nguy hiểm nghiêm trọng, cũng may chúng tôi đã giúp cậu loại bỏ một ít chất độc ra bên ngoài. Thế nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả, vết độc của cậu ngày càng lan nhanh ra, sợ rằng nếu không chữa trị kịp thời thì có thể nguy hiểm đến tính mạng của cậu!"
Lục Cẩn Phàm khẽ mỉm cười, thế nhưng trong đó lại có một chút chua xót trong lòng. Hắn
thở dài, đôi mắt trở nên vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tôi có thể sống đến bao lâu nữa!"
"Nhiều nhất là hai tháng!"
Giọng của Diệp Tử Sâm rất nhỏ, bởi vì anh nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng lại khiến cho Lục Cẩn Phàm cảm thấy có trận rét vừa nổ qua. Hắn đã cố với lòng không khóc, thế nhưng
nước mắt lại vẫn cứ rơi.
Thời gian là hai tháng để hắn bù đắp cho Mộc Ngôn. Chỉ còn hai tháng để hắn làm tròn bổn phận của một người chồng.
Chỉ còn hơn hai tháng, thế nhưng Lục Cẩn Phàm cũng thấy quả thực rất đáng sợ.
"Diệp Tử Sâm, anh có thể cho tôi xuất viện không?"