Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Mộc Tầm nắm chặt lấy bàn tay của Lục Cẩn Phàm, lúc nãy cô ta đã nhìn thấy Mộc 

Ngôn, thế nên mới kêu người đàn ông kia đi nhanh ra chỗ để xe.

Nhìn hai người họ bình an đi ra ngoài, đầu Ninh Thiên lại giống như có rất nhiều thứ đè 

nặng lên trên đó. Hắn đã thực sự rất cố gắng, thế nhưng vẫn không thể nào quên được Mộc Ngôn.

Mãi khi nhìn thấy Mộc Ngôn được mọi người khiêng trên cáng đưa ra ngoài, Ninh Thiên mới bớt lo hơn phần nào. Hắn đi đến, ôm chầm lấy cô vào lòng.

"Mộc Ngôn, cô có sao không?"

Mộc Ngôn thực sự biết rằng người đàn ông kia lo cho mình, thế nên cô chỉ gật đầu nhẹ. "Tôi không sao!" 

Vào lúc này, chỉ có ba từ "Tôi không sao" mới thật sự ý nghĩa nhất! Nó phá tan đi sự lo lắng của người đàn ông đối với người phụ nữ. 

Khi nhìn thấy toàn thân cô có vết thương, có chỗ bầm tím, lòng Ninh Thiên lại giống như có ai đó dao cứa mạnh lên đó:

"Xin lỗi, là tôi không tốt! Đáng lẽ tôi không nên làm vỡ bát, nếu không chắc chắn cô cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm như bây giờ!" 

Bạch Lam nãy giờ đứng một bên, khi nghe tin Mộc Ngôn gặp chuyện thì thực sự rất lo lắng, liền ôm chầm lấy cô: "Chị Mộc Ngôn, em thực sự đã rất lo lắng cho chị!" 

Nhìn những con người xa lạ, thế nhưng lại quan tâm cô, Mộc Ngôn mỉm cười nhẹ, sau đó được bác sĩ đưa trực tiếp lên xe. 

[...] Lúc cô tỉnh lại, đã thấy Diệp Tử Sâm và Ninh Thiên, hai người nhìn cô chăm chú, dường như đang muốn quan sát thêm thứ gì đó.

"Mộc Ngôn, cô hãy khoan cử động! Cô cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày!" 

Đáng lẽ Diệp Tử Sâm sẽ phải ở một thành phố khác, thế nhưng khi anh chuẩn bị lên máy bay thì nghe thấy Mộc Ngôn gặp chuyện, nên lập tức bắt chuyển xe tới đây.

"Cô thân thể vẫn còn yếu! Có thể trải qua cuộc thập tử nhất sinh này rồi thì ít nhất cũng nên biết quý trọng bản thân mình một chút!" 

Nhìn Ninh Thiên chăm sóc cho cô từng li từng tí như vậy, Diệp Tử Sâm liền lấy cớ đi ra ngoài trước, để cho Mộc Ngôn và Ninh Thiên có cơ hội nói chuyện với nhau nhiều hơn.

Thế nhưng Ninh Thiên làm gì đã phải chăm sóc cho người bệnh bao giờ đâu, nên vô cùng lóng ngóng với việc chăm sóc cho Mộc Ngôn. 

Hắn gọt tỉ mẩn một quả táo, cuối cùng xếp thành một con thỏ nhỏ. 

"Đẹp không?" Người đàn ông vô cùng đắc ý mà hỏi cô. Trên gương mặt cũng vô cùng tự hào mà hỏi, 

chưa bao giờ hắn làm việc này mà. Mộc Ngôn gật đầu nhẹ, thế nhưng nếu nói thật thì con thỏ kia thực sự là rất xấu. Lúc này Bạch Lam đi vào, trong tay của cô chính là một ít hoa quả mang từ dưới quê lên. 

Đây chính là đồ mà bố mẹ của Bạch Lam trực tiếp mang lên. "Chị Mộc Ngôn, chị cảm thấy đỡ hơn chưa?" Mộc Ngôn chỉ gật đầu nhẹ, sau đó ngồi cắn nhẹ vài miếng táo mà người đàn ông kia gọt rồi cho vào mồm. 

Bạch Lam nào biết đĩa táo là do Ninh Thiên sắp xếp, liền đưa lên xem, sau đoa bĩu môi:

"Ai xếp đĩa táo này mà xấu vậy? Có khi cho em trai của Tề Xuyên xếp còn đẹp hơn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK