Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Lam chỉ trầm tư, sau cũng không nói thêm nữa. 

[...] 

Tại tập đoàn Lục thị lúc này, Lục Cẩn Phàm đang phải vùi đầu vào đống tài liệu, hoàn toàn không hề để ý đến bất cứ thứ gì ở bên ngoài.

"Thiếu gia, trời đã tối mất rồi! Thiếu phu nhân vẫn còn đang đợi cậu ở nhà!". 

Lục Cẩn Phàm thỏa dài nhìn Trác Lâm, sau đó hắn chỉ đứng dậy, lấy từ trong túi quần một điếu thuốc lá. Đã rất lâu rồi, hắn vẫn không về nhà.

Giống năm xưa, cũng có một người phụ nữ thường xuyên đợi hắn về, thế nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi.

"Tôi sẽ làm xong nhanh thôi! Sắp xong toàn bộ rồi!"

Nhìn thiếu gia nhà mình ngày càng gầy đi như vậy, Trác Lâm lại không đành lòng. Hắn tiến đến, giúp Lục Cẩn Phàm thu dọn đồ đạt:

"Thiếu gia, cậu đã làm việc ở đây quá nhiều rồi! Đã đến lúc cậu nên nghỉ ngơi một chút rồi! Phu nhân đã gọi điện cho tôi, nói rằng năm nay hai người sẽ đi du lịch ở Bắc thành!" 

Lục Cẩn Phàm hơi đơ người, rồi bỗng dưng cười nhẹ. Hóa ra hắn đã bắt đầu già rồi, đã không thể làm việc được như trước kia nữa. Lòng hắn bỗng đau dữ dội, dường như có thứ gì đó rất đau, rất nhọn cắm thẳng vào tim của Lục Cẩn Phàm. 

[...] Rất nhanh, chuyến bay của Lục Cẩn Phàm và Hạ Mộc Tâm đã đến Bắc thành. Nhìn khung cảnh xa lạ này, khóe môi của người đàn ông cũng cảm thư giãn đi không ít.

"Cẩn Phàm, anh đến đây đi! Chỗ này đẹp quá!" .

Hạ Mộc Tâm vô cùng vui vẻ chạy nhảy xung quanh. Cô ta ôm chầm lấy cánh tay của Lục Cẩn Phàm, sau đó bắt đầu làm nũng:

"Cẩn Phàm, em biết là anh trước nay không thích đi ra ngoài! Thế nhưng em cầu xin anh, hãy vì em mà vui vẻ đi! Được không?"

Người đàn ông gật đầu, sau đó kéo nhẹ chiếc vali rời đi. 

[...] 

"Mộc Ngôn, cô xem hôm qua chúng ta thiệt hại mất nhiều không? Nếu thiệt hại quá nhiều 

thì tôi sẽ kêu Ninh An đi đòi lại ng!" 

Ninh Thiên lúc này vô cùng ngoan ngoãn ngồi rửa bát, hôm nay Tề Xuyên có việc về quê, nên hắn buộc phải đi vào nhà bếp. 

Thế nhưng khi nhìn thấy đống bát chất cao như núi, ngay lập tức trái tim của người đàn ông giống như đóng băng.

Trước nay Ninh Thiên chưa từng rửa bát bao giờ, nên việc làm vỡ là không hề tránh khỏi.

"Nếu Lập Sung mà biết anh cố tình đổ thừa cho con gái ông ta như vậy, chắc chắn sẽ lên 

cơn đau tim mà chết mất!" 

Mộc Ngôn cũng không chịu thua mà nói lại, tính nãy giờ có đếm thì số bát vỡ không phải 

là nhỏ. 

"Anh Ninh, sao anh không để đấy tôi làm cho!" 

Lúc này, Tề Xuyên đi vào. Đằng sau anh là một đứa trẻ tầm ba đến bốn tuổi gì đó, vô cùng 

e dè mà nhìn hai người bọn họ.

"Đây là em gái của tôi! Do con bé còn nhỏ nên em đưa tạm đến đây!"

Mộc Ngôn lúc này bỗng chảy nước mắt. Dường như ký ức của cô bỗng ùa về.

Nếu không phải năm xưa Lục Cẩn Phàm phá bỏ đứa bé, thì chắc con của cô cũng đã lớn bằng tuổi này rồi. 

Lỗi là do cô, là do năm xưa cô yếu đuối, nhu nhược đến nỗi con của mình cũng không thể bảo vệ được. 

"Chị Mộc Ngôn, chị sao vậy?"

Tề Xuyên không khỏi giật mình, Mộc Ngôn ôm chầm lấy đứa nhỏ, khiến cho nó sợ mà bật  khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK