Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Mộc Ngôn, trước nay cô quá ích kỉ rồi, cô chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình, cô chưa 

từng nghĩ cho anh ấy! Ninh Thiên vì cô mà chết, mong cô sẽ nhớ lấy chuyện này! 

 

Từng câu nói của Ninh An lại giống như những gáo nước lạnh tạt thẳng ò mặt của Mộc Ngôn. Cô từ từ đứng dậy, rồi nhìn mấy người họ mỉm cười. [...] 

Lúc này tại Lục gia, tình hình lại trở nên vô cùng căng thẳng. 

Sau khi từ bệnh viện trở về, Lục Cẩn Phàm vẫn luôn chìm trong men rượu, vẫn chưa một lần đến công ty. 

Điều đó khiến cho Ôn Ninh và Trác Lâm gần như đã sắp kiệt quệ đến nơi rồi.

 "Lục Cẩn Phàm, cậu có phải định không muốn sống nữa không?" 

Ôn Ninh vừa đi vào, ngay lập tức đã nhìn thấy tất cả mọi nơi đâu đâu cũng thấy toàn chai bai chai rượu. Hắn nhăn mặt, ngồi xuống bên cạnh Lục Cẩn Phàm. 

"Ôn Ninh, có phải cậu thấy tôi rất buồn cười không? Tôi dành cả đời chỉ vì muốn trả thù một người phụ nữ, nhưng rốt cuộc người tôi vẫn hàng ngày mong ngóng lại chính là người tôi ghét nhất. Cả đời Lục Cẩn Phàm tôi chưa bao giờ hối hận, vậy mà giờ đây tôi đã biết sai rồi!"

 "Tại sao cô ấy gần tôi như vậy, mà tôi lại không thể nào nhận ra! Cô ấy vẫn xinh đẹp n

hư vậy, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa!" 

Cứ nói một câu, Lục Cẩn Phàm lại cầm chai rượu lên uống. Nước từ chai rượu chảy xuống áo của người đàn ông, điều đó đương như chưa bao giờ xảy ra đối với Lục Cẩn Phàm.

 "Tôi giống như một trò hề, chỉ có thể bị sự điều khiển bởi người ta!" 

Mọi chuyện đi đến ngày hôm nay, quả thực Ôn Ninh cũng không thể nào ngờ để được. Ai có 

thể nhận ra rằng Mộc Ngôn chính là cô bé năm xưa được cơ chứ! 

 

"Ôn Ninh, tôi mệt rồi, tôi thực sự rất mệt rồi!" Lục Cẩn Phàm dường như đã muốn buông bỏ tất cả. Hắn ném chai rượu xuống, làm những mảnh thủy tinh bắn ra khắp căn phòng. Hắn muốn đến chỗ của Ôn Ninh đang đứng, nhưng chân bỗng nhiên lại giẫm phải một mảnh thủy tinh, chảy máu ra sàn. 

Người đàn ông này đã bị đạn bắn, đã bị dao đâm, thế nhưng tại sao bây giờ lại cảm thấy 

vết thương nhỏ như thế này thực sự là rất đau. 

"Chính tay tôi đã dâng cô ấy cho kẻ khác, chính tay tôi đã hủy hoại đi cuộc đời người con 

gái mà tôi yêu nhất!" 

 

Không ngờ Lục Cẩn Phàm hắn, lại có một ngày suy bại đến mức như vậy. 

Thật khiến người ta không thể nào hiểu nổi. 

Hắn ngồi bệt xuống sàn nhà, những mảnh thủy tinh nhanh chóng đâm vào lòng bàn tay, vào chân của hắn. 

Thế nhưng bây giờ Lục Cẩn Phàm thực sự không cảm thấy đau một chút nào cả. Mà nỗi đau ở trong tim, nó đã chiếm quá nhiều rồi. 

Ôn Ninh không thể chịu được, liền đi kêu ông quản gia đi lấy hộp cứu thương, còn tự mình băng bó cho hắn. 

"Vậy đối với Hạ Mộc Tầm, cậu định xử lý như thế nào? Giết cô ta sao?"

 Mắt người đàn ông bỗng nhiên lóe lên. Làm sao hắn có thể quên được người phụ nữ gây ra toàn bộ chuyện này cơ chứ. 

Hạ Mộc Tầm và Tống Doanh Doanh, tất cả hai người phụ nữ này đều không thể tha thứ được. Lục Cẩn Phàm đứng dậy, đi đến thư phòng của mình, từ trong tủ lấy ra một khẩu súng 

ngắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK