Kí ức của hắn rất mơ hồ, thậm chí khi nhìn thấy Hạ Mộc Tầm, hắn còn cứ nghĩ rằng mình đang nằm mơ. Thật sự hôm nay, cô ta rất giống Tử Họa, từ cách ăn mặc cho đến cách trang điểm. Chính vì vậy, khiến tâm hắn có một chút xao động.
Hạ Mộc Tầm khác với Lý Tiểu Hồng hoàn toàn. Tiểu Hồng là trang điểm, ăn mặc theo Diệp Tử Họa, nên mới may mắn lên được giường của Lục Cẩn Phàm. Còn cô ta thì không những trang điểm với ăn mặc giống, mà cả khuôn mặt cũng giống hoàn toàn.
Đây chính là sự khác biệt giữa thiếu phu nhân Lục gia và tiểu Tam! Lục Cẩn Phàm lúc này bỗng cảm thấy thân thể của mình nóng rực, giống như có hàng ngàn con kiến đang từng chút một gặm nhấm thân thể của hắn. Mỗi lần chạm của Hạ Mộc Tầm khiến thân thể hắn như giúp hắn giải tỏa cơn nóng.
Đêm nay, trời thật đẹp! Nhưng cũng cực kì yên tĩnh! Có lẽ sau này, Lục Cẩn Phàm có thể không biết rằng, mình đã bỏ lỡ đi một người phụ nữ yêu mình thật lòng! Người từng coi hắn là 1 vị thượng đế cao cao tại thượng!
*
*
Lúc này, Mộc Ngôn lại vô cùng thấy cô đơn trên chính căn phòng bệnh của mình. Đêm nay, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy cực kì cô đơn, giống như trên khắp Thế gian này, cô không hề quen 1 ai cả!
Thẫn thờ nhìn ngắm bầu trời đêm, cô thấy cuộc sống đã thay đổi quá nhiều. Giá như cô không được sinh ở Hạ gia, giá như cô không phải là con của Tổng Doanh Doanh và Hạ Nhất Bạc, thì bây giờ cuộc đời của cô đã đi sang 1 trang khác! " Cô Hạ, bác sĩ Diệp muốn gặp cô!"
"Tôi biết rồi!" Một người vệ sĩ nghiêm cẩn bước vào, thông báo cho cô biết tình hình ở bên ngoài. Bây giờ, ngày nào Lục Cẩn Phàm cũng cho 1 tên vệ sĩ trông coi cô 24/24 giờ. Chỉ cần Mộc Ngôn có một hành động dù rất nhỏ như thế nào, hắn cũng đều biết cả.
"Cô Hạ", nghe từ này thật là nực cười. Bây giờ cô cũng không phải là Thiếu phu nhân của họ nữa rồi!
Cửa phòng đẩy ra, Diệp Tử Sâm lúc này mới từ bên ngoài bước vào. Trên người anh vẫn mặc chiếc áo blouse trắng của bác sĩ. Khuôn mặt vì cái thời tiết lạnh thể này mà trở nên trắng bệch, không có chút huyết sắc nào cả.
"Cô vẫn chưa ngủ sao?"
" Anh cũng thế mà!" Lúc này, cả 2 người đều cười gượng. Dường như trong họ không hề có 1 sự gượng ép hay ngại ngùng nào cả. Vì đối với họ, đều xem đối phương chính là 1 người bạn tri kỉ của mình. "Sao lâu rồi tôi mới thấy anh?" " Do tôi sang Mỹ để đi công tác, đồng thời có 1 chút việc riêng khiến tôi tạm thời vẫn chưa muốn trở về Hà thành!"
Diệp Tử Sâm không hề nói dối 1 câu nào cả. Kể từ khi anh biết Mộc Ngôn bị đối xử đến nỗi suýt chút nữa nguy hiểm đến tính mạng, thì trong đêm đó anh đã đặt 1 vé bay sang Mỹ. Tạm thời gác lại tất cả nỗi lo của mình.
Đến giờ anh vẫn không hiểu, rốt cuộc Lục Cẩn Phàm coi Mộc Ngôn là gì? Là một
người vợ trên danh nghĩa, hay là một người tình nhân? Hoặc thậm chí, coi cô như
là kẻ thù của chính mình! Từng chút một, đẩy Mộc Ngôn vào chỗ chết!
"Bác sĩ Diệp, tôi hỏi anh một điều! Vì anh là người mà tôi tin tưởng cũng như coi trọng nhất nên mong anh hãy nói thật với tôi! Có phải tôi sẽ mãi mãi không thể nào sinh con được nữa đúng không? Mãi mãi không bao giờ có tư cách làm một người mẹ nữa!"
"Có phải tôi sẽ mãi mãi không thể nào sinh con được nữa đúng không? Mãi mãi không bao giờ có tư cách làm một người mẹ nữa!"
Mộc Ngôn biết rằng nếu bây giờ mình hỏi câu này, chính là sát muối vào tim. Hay thậm chí, người đàn ông đang đối diện với cô kia sẽ không bao giờ nói sự thật. Nhưng nếu cô không hỏi, thì sẽ mãi mãi không bao giờ có thể biết được sự thật.
Diệp Tử Sâm nghe Mộc Ngôn hỏi về vấn đề này, trong lòng anh có chút khó xử. Dù sao anh cũng chỉ là một bác sĩ về vấn đề tim mạch, trước kia cũng có chút tìm hiểu về vấn đề phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng còn về khoa phụ sản, anh chưa từng tìm hiểu.
Thế nhưng, nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của người phụ nữ, anh thật sự không biết mình sẽ nên nói như thế nào. Mộc Ngôn hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều, cô biết Diệp Tử Sâm sẽ không bao giờ nói cho cô biết.
Vì anh luôn sợ cô sẽ buồn và lo lắng. Không cho cô biết sự thật, thử hỏi xem cô lấy thứ gì để đối mặt với nó đây.
Bây giờ cô ngay cả thiên chức của người mẹ cũng không thể nào đạt được! "Mộc Ngôn, tôi biết cô sẽ rất buồn, thế nhưng vẫn mong cô sẽ vượt qua thử thách này!"
Diệp Tử Sâm trước nay chưa từng an ủi người khác như vậy, nên vẫn còn chút lúng túng không biết nên xử lý như thế nào.
Chốc chốc, anh lại nhắn tin hỏi vài người bạn thân của mình. " Làm sao để có thể dỗ con gái ngừng khóc?"
" Uây, cây cổ thụ ngàn năm cuối cùng cũng chịu nở hoa rồi sao? Lão Nhị à, chị dâu của tôi nom xinh không vậy?"
" Chắc chắn là một người đẹp khuynh nước khuynh thành, nhan sắc không thua kém gì diễn viên Mặc Tuyết Lam của tôi đâu!"
Anh chỉ mới nhắn có 1 câu hỏi, vậy mà ngay lập tức giống như có 1 trận bão tràn qua, quét thẳng mọi thứ đi ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó. Nhưng những người mà bạn anh trả lời, đều không có liên quan đến vấn đề.