Lời nói của cô có phần lạnh nhạt hơn trước, hoàn toàn không giống với giọng yếu đuối trước đây. Cô thay đổi rồi, cô phải vì con của mình mà mạnh mẽ hơn trước! Chỉ cần Hạ Mộc Ngôn cô một ngày còn sống, thì chắc chắn có thể bảo vệ được người mình yêu! Hạ Mộc Tầm có chút cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh lấy lại được tinh thần của mình:" Được, tôi sẽ giúp
chị!"
Khóe môi khẽ nhếch lên, Mộc Ngôn nói rất nhỏ, nhưng Hạ Mộc Tầm đứng rất xa vẫn có thể nghe thấy."
Mộc Tầm, em phẫu thuật thẩm mỹ cũng kém quá đi!"
" Mộc Tầm, em phẫu thuật thẩm mỹ cũng kém quá đi!" " Mũi em bị chỉnh lệch rồi kìa, làm ở chỗ nào mà năng lực kém vậy!"
Hạ Mộc Tầm đang định đi ra ngoài, nghe thấy cầu này của Mộc Ngôn thì vô cùng tức giận, nắm chặt chiếc túi xách trong tay của mình lại. Cô ta vẫn cố gắng giữ lấy hình tượng của mình, coi như không nghe thấy gì mà bước ra ngoài, chỉ để lại tiếng vọng ở đặt sau:" Chị gái, tất cả của em đều là xuất phát từ tự nhiên, không có chỉnh sửa chỗ nào cả!"
Mộc Ngôn cười, đứa em gái này của cô như thế nào chẳng lẽ cô không biết hay sao. Ngay cả chỗ đó dễ
phát hiện là phẫu thuật cũng không chịu để ý.
Vậy mà cảnh nhà báo lại càng không phát hiện, suốt ngày tung hô là nữ thần.
Nghĩ lại thấy mà nực cười!
*
*
Buổi trưa khi lúc cô đang ăn cơm thì ông quản gia lại tiến vào, cúi đầu thông báo với cô:" Hạ tiểu thư, có
thiếu gia và phu nhân tới thăm cô!"
Mộc Ngôn khẽ nhăn lại, sáng nay Hạ Mộc Tâm vừa mới đến, bây giờ là trưa mà vẫn không thể nài tha
cho cô sao?
Lục Cẩn Phàm bây giờ không hiểu tại sao lại thường xuyên tới đây như vậy?
Động tác ở tay cô khẽ dừng lại, nhưng lại không hề nói gì. Chỉ nở 1 nụ cười nhẹ, buông đôi đũa xuống rồi nói với ông:" Chẳng lẽ ông quên rồi sao, trong nhà này 2 người họ địa vị luôn cao nhất, chứ không phải là tôi! Có lẽ ông nhầm gì chăng?" Ông quản gia khẽ cứng người, hoàn toàn quên mất điều này. Ông vội khúm núm, rồi xin lui ra ngoài Hạ Mộc Tầm đã thay bộ váy khác, bây giờ chính là bộ váy màu trắng, nom cô ta giống hệt 1 người thiên sứ từ trên trời phải xuống.
Mỗi bước đi, cô ta đều cố gắng thật nhẹ nhàng, ra dáng mình là thiếu phu nhân của Lục gia. Nhị từ xa, 2
người họ nom cực kì xứng đôi vừa lứa.
" Không biết hôm nay ngọn gió nào thỏi Lục thiếu gia đến đây!" Lục Cẩn Phàm hơi đơ người vì câu hỏi này của cô, nắm khẽ nheo mắt lại. Trước nay hắn giỏi nhất là đoán người khác đang nghĩ gì, vậy mà bây giờ lại không nhìn thấu được tâm tư của cô. Nhưng khi Mộc Ngôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, Lục Cẩn Phàm lại né đi chỗ khác, không dám nhìn. Người phụ nữ này, đã thay đổi thật rồi! Đây chính là điều mà hắn không mong muốn nhất, nhưng nhất định phải kiểm soát được Hạ Mộc Ngôn.
"Tối nay tôi có bữa tiệc phải đi, không thể dẫ Mộc Tầm đi theo được! Nên cô hãy đi cùng cô ấy đến tiệm
váy cưới mà tôi đã đặt sẵn!"
Hạ Mộc Tầm ôm chầm lấy hắn, trong lòng tràn qua 1 tia vui vẻ. Cô ta hất cằm lên với Mộc Ngôn, trong
lòng có những suy nghĩ riêng của mình.
Hạ Mộc Ngôn, cho dù cô có từng là bà chủ của Lục gia thì đã sao? Cuối cùng người chiến thắng tất cả
vẫn là tôi, chứ không phải là cô!