Nhìn khung cảnh bên ngoài bây giờ, Ninh Thiên
không khỏi mỉm cười nhẹ.
Hà thành quả nhiên là trung tâm thành phố, được nhà nước đầu tư quả thật rất kỹ càng.
Mới có trôi qua bảy năm, mà nơi đây đã thay đổi khiến người khác khó mà có thể nhận ra được.
Nhiều nhà cao tầng mọc sát nhau, khiến cho giao thông càng trở nên khó khăn hơn nhiều.
Hơn nữa, dưới sự điều hành của Lục Cẩn Phàm, các công ty con cũng đã dần đi vào quỹ đạo hơn trước.
"Bệnh tình của Bạch Vũ như thế nào rồi? Khả năng chữa khỏi thành công là bao nhiêu?"
Ninh Thiên không lằng nhằng thêm nữa, trực tiếp đưa ra câu hỏi của mình. Khiến cho viện trưởng của bệnh viện không khỏi toát mồ hôi:
"Ninh tổng, quả thực tôi sẽ nói thật cho cậu biết! Bệnh tình của bệnh nhân đó quả thực không hề khat quan cho lắm. Tôi quả thực đã đi đến tận nơi kiểm tra, vì ngã từ trên cao nên các vết thương rất nghiêm trọng. Não bị chấn thương nặng nề, các cột sống cũng bị gãy, quả thực tôi cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của người nhà bệnh nhân!"
Viện trưởng nói có chút khó xử. Bây giờ một bên là Lục Cẩn Phàm hô mưa gọi gió ở Hà thành, chính hắn là người đã ra lệnh cho ông ta như vậy.
Một bên là Ninh Thiên nổi tiếng là độc ác ở đây, vì vậy viện trưởng cho đến bây giờ cũng vẫn không dám nói dối nửa bước.
"Cho tôi xem bệnh án!"
Diệp Tử Sâm lúc này mới lên tiếng.
Khi chưa được viện trưởng cho phép, anh đã đi thẳng lên bàn làm việc, cùng với Tề Xuyên tìm lấy tập bệnh án của Bạch Vũ.
"Diệp Tử Sâm, như thế nào rồi? Có khả năng sẽ được chữa khỏi hay không?"
Lúc này, cả căn phòng đều dồn về phía một người.
Bây giờ liệu Bạch Lam có chịu được sốc hay không, Bạch Vũ có được cứu sống hay không đều là nhờ và anh cả.
"Theo như tôi nhìn thấy ở đây, thì có khả năng cao bệnh nhân sẽ khoa mà có thể hồi phục lại như trước. Cho dù tôi có cố gắng hết sức đi chăng nữa, thế nhưng các mạch máu ở não đã chèn lên nhau, sợ rằng một số dây thần kinh quan trọng cũng đã bị đứt. Bệnh nhân có hiểu hiện suy hô hấp trầm trọng, chỉ sợ là khó mà qua khỏi trong đêm nay!"
Mộc Ngôn chao đảo, cô cố gắng mới kiềm chế được nỗi buồn của mình.
Lúc mấy người họ đi ra ngoài, đã thấy Bạch Lam và ông bà Bạch ôm lấy nhau.
Gia đình
bọn họ lúc này vì thiếu đi một thành viên, mà bỗng trở nên trống trải nặng nề.
Một Bạch Lam từng khiến cho người khác yêu thích, một cô gái cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng luôn vui cười, vậy mà bây giờ cô gái ấy lại không được như thế nữa.