Chương 14: Phản bội(2)
Mộc Ngôn nắm chặt bàn tay đang chảy máu của mình, cô định cầu xin hắn buông tha cho chính bản thân
mình, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thì cô lại không cam tâm.
Hóa ra, những người cô tin tưởng đều đang muốn phá hoại hạnh phúc của cô. Hạ Mộc Tầm, Tiểu Hồng, tại sao mọi người lại đối xử với cô như vậy?
Thật ra, Tiểu Hồng đã nhìn thấy cô từ lâu, nhưng cô ta không hề nói gì. Chỉ tự đắc nhìn cô chật vật ở dưới sàn. Cô ta mỉm cười, hóa ra người phụ nữ kia cũng có ngày như vậy? Chức vị bà chủ của Lục gia, cô nhất định phải có được! " Phàm, liệu anh có ly hôn với vợ anh không? Em không muốn mang danh phá hoại hạnh phúc gia đình người khác!" " Đừng lo Họa nhi, cô ta chỉ là 1 loài súc vật được anh nhặt về mà thôi! Cô ta vốn dĩ không hề xứng đáng với chức danh bà chủ tục gia!" Lục Cẩn Phàm vừa nói, vừa ra sức luận động bản thân mình. Hắn mỉm cười nhẹ, giống như ánh ban mai, hôn nhẹ lên mặt người con gái dưới thân. Mà lúc này, trong nhà vệ sinh, Mộc Ngôn lại giống như 1 ngọn cỏ bị gãy, vô thức nằm bệt xuống sàn. Cô rất muốn đứng dậy, chạy ra khỏi căn phòng bẩn thỉu này. Nhưng hiện tại cô không còn sức, chỉ muốn ngủ một giấc an lành.
*
*
Hôm nay cũng chính là ngày Hạ Mộc Tầm phẫu thuật, cô ta lúc này lại đang vô cùng vui vẻ. Thậm chí, khi nhớ tới hình ảnh Lục Cẩn Phàm tức giận vì mình, cô ta lại thấy vô cùng vui vẻ.
Cô ta ước mong có 1 ngày, mình sẽ là người phụ nữ được tất cả tất cả các cô gái hâm mộ, ghen tị. Những người đàn ông sẽ nhìn cô ta với đôi mắt thèm khát.
Ước mơ sống trong nhung lụa sẽ được thực hiện, khi đó, cô ta sẽ cho Hạ Mộc Ngôn biết, ai mới xứng đáng với danh phận thiếu phu nhân Lục gia.
Bỗng nhiên, điện thoại của cô ta reo lên. Hạ Mộc Tầm cố gắng vươn tay đến , dùng hết sức của mình để lấy. Cô ta bị thương ở mặt, không phải ở tay nên có thể lấy được dễ dàng. " Kế hoạch đang trong thời kì quan trọng, cô tốt nhất nên làm phá vỡ mục tiêu của tôi! Hạ Mộc Tâm, đối với tôi, cô chỉ là 1 con chó, hoàn toàn không có tự do! Tất cả lời nói của tôi, có thể lấy đi mạng sống của cô bất cứ lúc nào! Nói đi, cô thực hiện đến đâu rồi?" Hạ Mộc Tầm vừa mới mở máy lên nghe, ngay lập tức đã nghe thấy 1 giọng nói ồm ồm vang lên. Cô ta bất giác cảm thấy run run đôi bàn tay của mình, nỗi sợ cũng ngày càng dâng lên. Nhiệm vụ của cô ta, sao có thể quên được chứ.
*
*
Dưới sàn nhà lạnh lẽo, 1 cô gái nằm dưới đất, máu me khắp thân thể. Cô ta yếu ớt từng chút, từng chút một bò lên trên cao, cố gắng nắm chặt lấy gấu quần của người đàn ông. Người đàn ông nhìn thấy cô gái mà mình thương yêu, không những không cảm thấy buồn hay thương xót, mà còn cảm thấy hài lòng. Hạ Mộc Tầm chật vật bò tới, nhưng người đàn ông cũng ngày càng lùi lại. Giống như đôi tay của cô ta rất bẩn. Chỉ cần sờ một chút là gặp nguy hiểm đến nơi. -" Đại... đại ca! Em không có phản bội lại anh! Em... em hoàn toàn không biết trong đó là hồ sơ mật!"
Cô ta khó nhọc hít thở, cố gắng cứu vớt lại mạng sống của mình. Cô ta không muốn chết, cô ta vẫn còn
chưa cảm thấy mình sống còn chưa đủ.
Người đàn ông cúi xuống, bàn tay thô ráp nắm chặt lấy cằm của cô ta, cơ hồ đang muốn bóp nát nó ra. Chân hắn cũng không rảnh rỗi, nghiền để giày lên đôi bàn tay đang run run của Hạ Mộc Tầm. "A..a!! Anh Hào, em xin lỗi! Là em sai, mong anh tha thứ cho em! Em xin lỗi anh mà!" Cô ta khóc lớn, nước mắt theo đó cũng chảy theo. Người đàn ông trước mặt, hắn hoàn toàn là người không có trái tim. Hận thù đã chiếm đi toàn bộ tâm trí của hắn. " Xin lỗi sao? Cô mà cũng xứng đáng nói 2 từ "xin lỗi" sao? Kế hoạch của tôi đang đến lúc quan trọng, cô bỗng nhiên xuất hiện, làm phá hủy hoàn toàn kế hoạch của tôi! Nếu không có cô xuất hiện, tôi đã chiếm được tập đoàn Lục thị!".
Hắn càng nói, trong lòng càng ngày càng tức giận hơn gấp bội lần. Hắn càng ngày càng dễm mạnh lên bàn tay rướm máu của Hạ Mộc Tâm
Người phụ nữ càng ngày càng khóc to. "Không phải cô muốn xin lỗi tôi sao? Vậy thì hãy chứng minh đi! Chứ đừng có nói không!"
Người đàn ông tên Anh Hào mỉm cười, dơ đôi giày của mình ra. Hắn ta có tha thứ hay không, còn phụ thuộc rất nhiều vào hành động của cô ta. Hạ Mộc Tầm ngay lập tức hiểu ý, dùng đôi tay của mình, từng chút từng chút bò tới chân hắn. Dùng lưỡi của mình liếm sạch những vết bẩn trên giày của người đàn ông. A Hào mỉm cười, hắn giống như 1 con chó đi săn, cho dù con mồi có cầu xin như thế nào, thì hắn ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ.
Hắn cũng chưa thoả mãn, kéo khoá quần của mình xuống, để cho miệng của cô ta ngậm lấy con cự long đang dần ngày càng trương phình lên của mình. Hắn cười to, làm tôn lên thân hình mập mạp, đầy mỡ của mình.
Hạ Mộc Tâm trong lòng càng tỏ ra ghê tởm, bây giờ chỉ muốn nôn oẹ ra mà thôi. Nhưng bây giờ cô ta đang là người bị lép vế, nên phải làm theo những yêu cầu mà người đàn ông đưa ra.
*...*
Từng kí ức như ùa về tâm trí của Hạ Mộc Tầm, bàn tay của cô ta chưa gì đã chảy ra rất nhiều mồ hôi. Những cơn ác mộng đó, đã hằn sâu vào trong kí ức, từng nhát dao A Hào đâm lên cánh tay, từng vết bỏng mà hắn gây ra Hạ Mộc Tâm luôn nhớ rõ, chưa từng bỏ sót 1 cái gì cả. "Anh Hào, em đang cố gắng để thực hiện nhiệm vụ! Anh yên tâm, chắc chắn em sẽ hoàn thành. Chắc chắn sẽ không để anh và anh Diệp thất vọng!" Nhắc đến anh Diệp, Anh Hào bỗng nhiên giật mình. Hắn bỗng có chút lo lắng, vội vàng ngắt lời cô ta. "Hạ Mộc Tầm, cô mà nói chuyện này với anh Diệp, tôi sẽ giết chết cô!"
Hạ Mộc Tầm mỉm cười hài lòng, cuối cùng anh Diệp vẫn là người đứng đầu. Chỉ cần cô ta nhắc đến, sẽ khiến A Hạo hoảng sợ.
*
*
Lúc Lục Cẩn Phàm tỉnh lại, liền cảm thấy đầu đau vô cùng. Nó giống như có tảng đá vô cùng nặng đè vào đầu của hắn, đau nhức vô cùng. Tiểu Hồng thấy người đàn ông đã tỉnh dậy, mỉm cười ôm chầm lấy tấm thân trần của hắn. " Phàm, em yêu anh nhiều lắm! Anh có yêu em không? Lần đầu của người ta đã trao cho anh rồi! Anh phải thương em nhiều vô ý nha!"
Cô ta õng ẹo, khiến hắn có cảm giác một con rắn đang từ từ bò lên người mình. Khiến Lục Cẩn Phàm chỉ muốn nối cả da gà đến nơi. Hắn giật mình, vội vàng đấy Tiểu Hồng ra chỗ khác. Lục Cẩn Phàm day day 2 bên thái dương của mình, có nhớ đến sự việc đã xảy ra. Thế nhưng bây giờ, hắn chỉ nhớ được những mảnh mơ hồ, hoàn toàn không nhớ rõ được. " Cô và tôi...?" Hắn hỏi, khuôn mặt nghi ngờ. Hắn nhớ rõ, người cùng hắn quan hệ rõ ràng chính là Hoa nhi cơ mà? Tiểu Hồng e thẹn, ôm lấy hắn, vòng tay mình lên lưng người đàn ông, cố gắng đánh thức dục vọng nguyên thủy nhất của người đàn ông. Thế nhưng, Lục Cẩn Phàm không hiểu tại sao lại giống như có 1 tảng đá rất nặng, đè lên trên trái tim của hắn.
Tim hắn như thắt lại, lồng ngực như đang muốn nổ tung. Hắn không biết tại sao mình lại lo lắng, lại luôn bất an đến vậy. "Thiếu gia, cậu... có thấy thiếu phu nhân đầu không?"