"Lục tổng, vậy cô gái này thì sao? Tôi có được mang đi không?" Tên Diệp tổng đã không thể nào mà nhẫn nhịn được nữa. Tất cả các giác quan của hắn đều đang mở to để nhìn rõ cô gái trên sân khấu kia. Tuy cô đã bị hủy hoại,chắc hẳn sẽ không được sinh đẹp như xưa,
nhưng vẫn không thể nào che được vẻ đẹp trời sinh kia.
Ông ta đã gặp rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, thậm chí là rất nhiều diễn viên nổi tiếng đều đã nằm dưới
thân, thế nhưng vẫn chưa có cô gái nào khiến ông ta cảm thấy sôi sục bản thân mình như vậy.
Lục Cẩn Phàm bây giờ mới để ý đến Mộc Ngôn, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, vô cùng hài lòng khi
nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô. Bây giờ Mộc Ngân lại giống như một con chim sẻ yếu ớt,sợ hãi khi
đứng trước bão giông. Cô rất mạnh mẽ, nhưng cũng cực kỳ yếu ớt. Khiến cho người đối diện chỉ muốn
yêu thương một phen. "Cô gái này, tùy ông có thể chơi đùa! Nhưng không được khiến cô ta mất mạng!" Tên Diệp tổng lại cảm thấy vô cùng hài lòng. Ông ta cảm thấy Lục Cẩn Phàm đúng là một cái tên không biết phân biệt tốt xấu, rõ ràng có một người vợ xinh đẹp hiền lành như vậy lại có thể dễ dàng
dâng lên tặng cho người khác.
Bây giờ ông ta đang nghĩ xem khoảnh khắc cô gái này ở dưới thân thì liệu sẽ quyến rũ như thế
.
nào,chứ không hề để gs đến Lục Cẩn Phàm.
Nhìn người đàn ông kia như vậy, sự thèm khát hiện rõ trên mắt của ông ta, Lục Cẩn Phàm lại cảm thấy thực sự khinh thường. Những doanh nghiệp ở đây, thực sự không đánh để cho hắn ta ký hợp đồng, nhưng có thể khiến cho Hạ Mộc Ngôn cảm thấy mất mặt, hắn thực sự cảm thấy rất hài lòng. "Diệp tổng, chúc ông may mắn!" Sau đó hắn ra lệnh cho mọi người lui ra ngoài, chỉ để cho hắn và Mộc Ngôn ở lại. "Hạ tiểu thư, chỉ cần cô ngoan ngoãn, thì tôi sẽ giúp cô thăng tiến hơn! Nhìn làm da cô này, thật khiến ta ham muốn để mà chà đạp mà!"
Lời ông ta có chút khàn đặc, khiến cho Mộc Ngôn không khỏi cảm thấy nổi da gà. Ông ta liên tục vuốt ve thân thể của cô, thậm chí không hề che giấu cái ánh mắt dâm đãng đó.
Nếu bây giờ đổi lại trước kia, chắc chắn cô sẽ chạy thật xa nơi này. Nhưng bây giờ Mộc Ngôn không thể đi được, huống hồ là bỏ trốn.
Diệp tổng khẽ híp mắt cười, ông ta đi đến, sờ nhẹ khuôn mặt trắng mềm của cô. Dẫu biết rằng vẫn còn vết sẹo, nhưng không thể nào che giấu đi nét đẹp của cô.
"Hạ tiểu thư, cô thật là xinh đẹp mà! Cuộc đời của Diệp Tử Vũ tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng vẫn chưa gặp ai như cô cả!"
Ông ta đi đến, thế nhưng lại bắt đầu từ đằng sau, khiến cho Mộc Ngôn không biết liệu rằng ông ta đang ở chỗ nào. Một con dao lạnh toát đặt lên trên cô của cô, Mộc Ngôn cảm thấy giật mình. Ông ta đang muốn giết cô sao?
"Rốt cuộc ông là ai?"
"Bố của Diệp Sinh!"