Lục Cẩn Phàm thử ngồi dậy, thế nhưng vết thương cũng rất đau.
Thậm chí là nó còn bong hỏ vảy bên ngoài, máu chảy ra thấm vào chiếc áo bệnh nhân.
"Chẳng lẽ cậu không muốn sống nữa sao?"
"Tôi sẽ chết, thế nhưng trước khi chết tôi vẫn muốn bù đắp cho Mộc Ngôn, ít ra sau khi chết thì cô ấy cũng còn một chút kỉ niệm vui, chứ không phải là những tội lỗi mà tôi gây ra!"
"Được!".
Diệp Tử Sâm không hiểu mình nói từ ý như thế nào nữa. Anh cẩn thật xem lại vết thương cho Lục Cẩn Phàm, rồi tìm cách cầm máu lại cho hắn.
[...]
Suốt mấy ngày nay, Đóa Đóa vẫn luôn liên tục tìm mẹ.
Cô bé dường như rất sợ mọi thứ ở xung quanh, ban đêm cũng thường xuyên mơ thấy ác mộng.
Quả thực Mộc Ngôn đã phải rất cố gắng để ru ngủ, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nào thành công.
"Cô ơi, cô hát ru cho cháu ngủ được không?" Mộc Ngôn có chút e dè, thế nhưng khi cô vừa cất tiếng hát được một lúc, thì Đóa Đóa đã dần chìm sâu vào giấc ngủ. "Thật là một đứa bé hiểu chuyện khiến người lớn cũng phải đau lòng!". Tiếng bước chân chầm chậm vang lên, Mộc Ngôn giả vờ ngủ trên giường. Vì cô sợ nếu mình manh động quá thì Đóa Đóa sẽ phải gặp nguy hiểm.
Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của Mộc Ngôn, rồi hôn nhẹ lên trên đấy. Lục Cẩn Phàm bây giờ mới hiểu ra năm xưa hắn từng bỏ lỡ một người phụ nữ tốt bụng đến như vậy, một người thật lòng yêu hắn.
"Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ bù đắp cho em!"
Hắn đắp chăn cho cô, thế nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc như vậy, Mộc Ngôn bỗng nhiên tỉnh giấc, cô vội vàng ôm lấy Lục Cẩn Phàm, cẩn thật ngửi lấy mùi thơm của
hắn.
Đã rất lâu rồi, quả thực Mộc Ngôn vẫn chưa vui vẻ như vậy. "Mộc Ngôn đừng lo, anh đã trở về rồi!" Đây là lời mà hắn nói với cô, nhưng đồng thời cũng có tác dụng là nói với chính bản thân mình.
"Mộc Ngôn, em ngủ trước đi! Đừng để cho Đóa Đóa phải giật mình!".
Trên giường ngủ, Đóa Đóa vẫn ngủ say không hề biết chuyện gì cả, cô hé nhẹ nhàng lật người sang bên khác, rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Lục Cẩn Phàm vẫn chưa thể nào đỡ hơn được, thỉnh thoảng hắn thấy người mình vẫn âm ỉ đau, rồi thỉnh thoảng vẫn còn hiện tượng ho ra máu.
Cả Ôn Ninh và Trác Lâm đều nói sẽ cố gắng, thế nhưng chỉ có hắn là người hiểu rõ nhất tính trạng của mình đang dần yếu đi.
Chỉ sợ nếu như không chữa trị kịp thời thì sẽ nguy hiểm. Hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ khi mình chết rồi sẽ không có a vui chăm sóc cho Mộc Ngôn cả.
"Mộc Ngôn, em có muốn tổ chức một hôn lễ thế kỷ không? Anh sẽ là chú rể, còn em là cô dâu. Chúng ta sẽ bù đắp những điều chúng ta còn thiếu, anh sẽ kể cho em những câu chuyện mà em vẫn chưa được nghe, dẫn em đến các châu lục mà em chưa được đến!"