Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Cẩn Phàm vẽ ra rất nhiều ước mơ cho riêng mình.

 

Hắn cũng muốn được sống đến già cùng Mộc Ngôn, muốn cùng cô làm rất nhiều chuyện cho thế giới. 

 

Cả hai người đều chìm vào im lặng, vì cả hai đều không biết nói gì cho câu chuyện này nữa. 

 

Mộc Ngôn bấy giờ mới cầm lấy bàn tay của người đàn ông lên, từ từ cảm nhận sự ấm áp trong bàn tay đấy. "

 

Em không cần anh phải hứa gì cả, chỉ cần anh sống với em đến già là được rồi!" 

 

"Cô bé ngốc!"

 

Lục Cẩn Phàm vừa cười vừa nói. Từ bây giờ, hắn không còn là cậu chủ của Mục thị nữa, mà chính là chồng của Mộc Ngôn, là trụ cột cho gia đình mà hắn vun đắp. Cả cuộc đời của hắn, chỉ dành cho Mộc Ngôn mà thôi. 

 

Hắn mắng cô là ngốc, vì hắn không biết bản thân mình có thể chịu đựng thêm phút giây nào nữa không. Chỉ cần mỗi ngày đều nhìn thấy Mộc Ngôn cười, là Lục Cẩn Phàm có thể vui vẻ mà nhắm mắt được. 

"Lục Cẩn Phàm, anh hứa sẽ không được rời xa em! Phải hứa vì em mà cố gắng sống tiếp, phải vì Đóa Đóa nữa!". 

Cả hai người đều ngồi ngoài trời, còn Mộc Ngôn thì nhẹ nhàng tựa đầu vào vai của Lục Cẩn Phàm. Ông quản gì định mấy lần gọi bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn là không dám đánh thức hai người. 

Đêm hôm ấy, Lục Cẩn Phàm nói về ước mơ của mình cho Mộc Ngôn biết. Hắn muốn rời khỏi Hà thành, muốn rời khỏi nơi đây, tránh xa những xô bồ mà hắn phải chịu trong thời gian qua. Quả thực Lục Cẩn Phàm cũng đã mệt với những trách nhiệm mà hắn phải gánh trên vai rồi. 

"Cẩn Phàm, nếu anh cảm thấy mệt, thì em có thể cho anh mượn bờ vai này!" 

Mộc Ngôn nhẹ nhàng cho Lục Cẩn Phàm tựa đầu vào vai của mình. Cả hai người đều nhắm mắt, hồi tưởng lại về một tương lai không xa giữa hai người.

"Cảm ơn em Mộc Ngôn, cảm ơn em vì đã đến bên anh! Cũng cảm ơn em vì đã chấp nhận một người chồng như anh! Lục Cẩn Phàm cả đời này không có gì để hối tiếc, chỉ ân hận cuộc đời không cho phép sống bên cạnh em nhiều hơn!" 

"Cảm ơn em Mộc Ngôn, cảm ơn em vì đã đến bên anh! Cũng cảm ơn em vì đã chấp nhận một người chồng như anh! Lục Cẩn Phàm cả đời này không có gì để hối tiếc, chỉ ân hận. cuộc đời không cho phép sống bên cạnh em nhiều hơn!" 

Lục Cẩn Phàm thầm suy nghĩ, khi nhìn thấy Mộc Ngôn ngủ ngon trên đôi vai của mình thì hắn bỗng dưng mỉm cười.

 

Cô nhóc này vẫn vậy, vẫn ngoan ngoãn nằm trên vai của hắn như ngày nào. 

 

Đáng ra hắn phải gọi ông quản gia ra giúp một chút, thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại không nỡ đánh thức cô dậy, vì vậy tự tay mình bể cô vào nhà.

 

Mặc cho vết thương có thể gặp nguy hiểm hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK