Diệp Tử Sâm có thể hiểu quyết định này của Ninh Thiên hơn ai hết. Anh hiểu rất rõ tình cảm
này của Ninh Thiên, nên không muốn ngăn cản. " Diệp tổng, cảm ơn anh!"
Ninh Thiên nhẽ mỉm cười, sau đó bình tĩnh đi lên chỗ của Diệp Sinh. Khi đi qua chỗ của Lục
Cẩn Phàm, chỉ thấy hắn nói nhỏ một câu:" Cả Hà thành này chỉ có cậu là người duy nhất
dám chống đối với tôi. Vì vậy cậu hãy cố gắng quay trở về, tôi không muốn mất đi một đối thủ đáng gờm!"
Ninh Thiên không dừng lại, thế nhưng khi nghe thấy lời của Lục Cẩn Phàm, hắn lại khẽ gật
đầu. Hắn hận người đàn ông kia, vì không biết trân trọng người phụ nữ mà mình yêu mến.
Hắn bước từng bước nặng trịch đi lên cầu thang, nếu hôm nay hắn sơ suất một chút thôi, là sẽ bỏ mạng tại đây ngay lập tức.
Diệp Sinh nhìn thấy cảnh này, lại càng có hứng thú hơn. Hắn nghịch nghịch khẩu súng
trong tay mình, rồi lại nhìn đến hai người phụ nữ ở dưới sàn nhà.
Hạ Mộc Tầm chỉ dính chút máu, bị thương cũng rất nhẹ.
Lúc nãy vì nghe thấy tiếng còi của xe ô tô, cô ta đã đoán được tám chín phần là Lục Cẩn Phàm đến, nên đã tự tay lấy thanh sắt nóng đặt trên người mình.
Những vết thương như thế, chủ yếu là từ bên ngoài, không hề ảnh hưởng đến bên trong.
Thế nhưng mặc dù như vậy, cũng không thể che dấu nổi sự kiêu ngạo trong đôi mắt của cô ta. Có thể để Lục Cẩn Phàm trực tiếp đến đây, quả thật phải là một
người vô cùng quan trọng với hắn.
Thế nhưng Mộc Ngôn lại vô cùng chật vật, toàn thân của cô chỗ nào cũng toàn là vết
thương. Hạ Mộc Tầm luôn luôn đối xử với cô tệ bạc, hành hạ cô đến nỗi chết đi sống lại. Cổ
họng cô bây giờ vẫn còn đau rát, rất khó để nói chuyện lại bình thường.
" Tôi đã đến nơi rồi, cậu hãy buông tha cho cô ấy! Ninh Thiên tôi ngày hôm nay, có sống hay chết cũng nằm trong tay cậu!" Nghe thấy giọng nói vô cùng xa lạ, thế nhưng lại khiến cho Mộc Ngôn cảm thấy an tâm thêm vài phần. Cô cố gắng tỉnh lại, để nhìn cho rõ người đàn ông từng cứu cô.
"Quả nhiên Ninh tổng giữ chữ tín, điều này khiến cho người khác quả thực rất ngạc nhiên.
Nếu tin đồn anh vì một người phụ nữ mà làm đến bước này, chắc chắn sẽ khiến cho mọi người cảm thấy anh quả thực rất vĩ đại!"
Ninh Thiên ngược lại không có tâm trạng để trả lời. Hắn rút từ đằng sau mình một khẩu súng nhỏ, nhắm thẳng cánh tay phải mà bắn.
"Đại ca, nếu anh không nghĩ đến bản thân mình, vậy xin anh hãy nghĩ đến những người đã đi theo anh hàng chục năm trời! Trong mắt bọn họ, anh chính là người đại ca vĩ đại, đáng tôn kính nhất. Nếu hôm nay anh xảy ra mệnh hệ gì, thì tôi biết ăn nói làm sao với họ! Họ coi anh là người đáng kính nhất, có thể liệu mạng của mình vì anh, anh tại sao lại có thể ích kỉ như vậy?"
Ninh An quả thực không cam tâm. Hắn đã đi theo Ninh Thiên rất lâu rồi, vậy mà sắp thành công hạ gục được Lục thị, thì chính người đàn ông đó lại chấp nhận từ bỏ.
Lúc này, một đàn em của Ninh Thiên cũng bước lên, nói thực lòng mình:" Đại ca, tôi biết lời nói của mình sẽ không có ý nghĩa, thế nhưng xin anh hãy suy nghĩ kí mọi việc.
Đừng vì một người phụ nữ mà hủy hoại đi tiền đồ của chính mình! Nếu hôm nay anh làm như vậy, thì chính là bỏ cuộc cho tất cả nỗ lực của mọi người!".
Rồi tất cả thuộc hạ của Ninh Thiên đều quỳ xuống, hô to:" Xin đại ca hãy suy nghĩ kĩ, đừng vì một phút nông nổi mà làm hại chính mình!"
Bản thân Ninh Thiên cũng không thể ngờ được chuyện này, đây đều là những người đã cùng sinh ra tử với hắn, cho dù có chuyện gì, bọn họ vẫn luôn nỗ lực vượt qua.
Vậy mà hôm nay, chỉ vì một người phụ nữ, người đại ca mà bọn họ kính trọng nhất lại bỏ qua tất cả mọi thứ.
" Tôi biết mọi người đều quan tâm, lo lắng cho tôi. Ninh Thiên tôi nợ mọi người xin lỗi, vì vậy hôm nay, tôi lấy danh nghĩa là Ninh tổng của Ninh thị, trao tất cả quyền lực cho Ninh An! ".
Diệp Sinh khẽ mỉm cười, cho dù trời cao đi chăng nữa, nhìn thấy cảnh này cũng sẽ không khỏi cảm thấy buồn lòng.
" Ninh tổng, nếu cậu muốn quay lại thì tôi sẽ cho cậu hai sự lựa chọn! Một là cầm lấy cây súng trong tay cậu, bắn chết người phụ nữ kia đi, thì mọi chuyện sẽ được xử lý ổn thỏa. Hai là cũng khẩu súng đấy, cậu tự tay bắn vào tay phải của mình!"