Không thể tin được vào tai mình, ngay lập tức Ninh Thiên liền quay lại, trong lòng có chút hi
vọng nhỏ. Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên hắn, mọi lần lúc nào cũng là Ninh Thiên gợi ý
câu chuyện trước. Còn Mộc Ngôn chỉ là người tiếp chuyện mà thôi.
"Có chuyện gì sao?"
Ninh Thiên giọng có chút run run, vốn dĩ hắn đã không tin vào tai mình, bây giờ lại càng bất ngờ hơn.
"Cảm ơn anh, vì tất cả!"
Mộc Ngôn nhẹ mỉm cười. Cô đã nợ người đàn ông kia rất nhiều.
Đó tuy là kẻ thù của Lục Cẩn Phàm, thế nhưng lại năm lần bảy lượt không hề quan tâm bản thân mà xông đến cứu CÔ. Khóe miệng người đàn ông bỗng chốc nhếch lên.
Hắn đã rất nhiều lần mơ thấy Mộc Ngôn bắt chuyện với hắn, thế nhưng khi đối diện trực tiếp lại không biết nói tiếp như thế nào.
"Không sao! Mộc Ngôn, sau này cô không phải lo lắng về bất cứ chuyện gì nữa, vì đã có tôi rồi!"
Sau đó hắn dùng hết lực của mình, đẩy xe lăn rời đi.
[...]
Đối lập hoàn toàn với khung cảnh yên bình chỗ của cô, thì tòa biệt thự của Lục Cẩn Phàm lại vô cùng ồn ào tấp nập. Thỉnh thoảng lại có rất nhiều doanh nhân cả nam lẫn nữ đi lại với
nhau. Trong tay ai cũng mang rất nhiều món quà quý giá đến.
Không khí tràn ngập hạnh phúc, Tống Doanh Doanh cầm lấy bàn tay của con gái mình,
trong giọng nói không kìm được hạnh phúc:" Mộc Tầm, vì ngày hôm nay, con đã phải chịu cực khổ nhiều rồi!"
Đúng vậy, vì có thể kết hôn với Lục Cẩn Phàm, cô ta đã bày mưu tính kế lâu dài, cũng suy nghĩ xem làm sao để có thể phá được cải thai ở trong bụng.
"Cũng may lần đó con không sao! Nếu không Hạ gia chúng ta chắc chắn sẽ không bao giờ được như bây giờ!"
Hạ Mộc Tầm khẽ mỉm cười, sau đó khẽ nghịch chiếc vòng cổ kim cương. Đây chính là món
quà mà Lục Cẩn Phàm tặng cô ta lúc sinh nhật.
"Hôm nay bố lại không đến sao hả mẹ?"
Đã gần chục năm, người đàn ông kia đã không về nhà rồi. "Kệ ông ta đi! Coi như ông ta có phúc mà không biết hưởng!"
Tống Doanh Doanh trong lòng khẽ thở dài. Đã gần chục năm nay, người đàn ông kia đã
không về nhà, sợ rằng đã gặp nguy hiểm bất trắc gì mất.
"Vậy còn Hạ Mộc Ngôn, cô ta không muốn đến hay sao?"
Nhắc đến người con đầu, ngay lập tức Tống Doanh Doanh bỗng tỏ ra khó chịu.
Đã bảy năm rồi, cho dù bọn họ liên lạc bằng bất cứ phương tiện dù đi chăng nữa, thì Mộc Ngôn cũng không trả lời dù chỉ là bọn câu.
Lúc đầu, vì không muốn làm trái ý với Lục Cẩn Phàm, nên Tống Doanh Doanh đã đưa tin lên các trang báo cũng như trực tiếp trên sóng truyền hình, thế nhưng đều không có kết quả.