Đến khi những người không liên quan đã rời đi, Lục Cẩn Phàm mới được Ôn Ninh dìu đến chỗ Mộc Ngôn. Thân thể của người đàn ông khắp nơi đều là máu, khiến cho người khác nhìn cũng phải cảm thấy thật là đáng sợ.
Vết thương ở bụng một lần nữa lại bị vỡ ra, nếu không được chữa trị kịp thời thì chắc chắn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
"Mau kêu cấp cứu chuẩn bị xe nhanh lên!" Ôn Ninh nhanh chóng gọi mấy người cảnh sát. Ngay lập tức ở dưới tầng đã có tiếng của
xe cấp cứu vang lên.
Lục Cẩn Phàm là ông thần tài của cả Hà thành, chỉ sợ nếu hắn có mệnh hệ gì thì cho dù
có bán cả gia tài cũng chưa chắc đã đền nổi cho hắn.
Nhìn Mộc Ngôn vẫn còn yên ổn, không hề gặp nguy hiểm gì thì Lục Cẩn Phàm mới cảm thấy yên tâm, khi đi qua cô hắn muốn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, nhưng rất nhanh đã bị Mộc Ngôn gạt ra một bên. "Chẳng lẽ chúng ta không thể trở về trước kia được sao?"
Cô cười khẩy, rút tay mình ra ngoài.
"Lục Cẩn Phàm, tôi xin anh đừng làm phiền tôi nữa được không? Chúng ta ai đi đường nấy, mãi mãi không còn liên quan đến nhau nữa! Lục Cẩn Phàm, tôi có thể từ bỏ anh được, thì
chắc chắn anh cũng có thể từ bỏ được tôi!"
"Lục Cẩn Phàm, tôi xin anh đừng làm phiền tôi nữa được không? Chúng ta ai đi đường nấy, mãi mãi không còn liên quan đến nhau nữa! Lục Cẩn Phàm, tôi có thể từ bỏ anh được, thì chắc chắn anh cũng có thể từ bỏ được tôi!"
Mộc Ngôn thực sự đã rất mệt rồi. Cô không muốn liên quan gì đến người đàn ông kia nữa, dù chỉ là một chút.
Ninh Thiên vừa mới mất, Hạ Mộc Tầm vừa bị cảnh sát bắt đi, Tống Doanh Doanh cũng đã chết, hiện giờ xung quanh cô đâu đâu cũng thấy tang thương.
Từng người từng người một, cứ thế mà ròi xe Mộc Ngôn, một đi không trở lại! "Mộc Ngôn, chỉ cần em về bên anh, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em, chắc chắn sẽ không để cho em phải chịu khổ!"
Lục Cẩn Phàm mặc kệ vết thương của mình, muốn níu kéo Mộc Ngôn lại một chút. Thể nhưng ngay lập tức đã bị Bạch Lam đẩy xuống đất. Thân thể người đàn ông bỗng chốc đổ xuống, cũng may có Ôn Ninh ở gần đó, chữa trị cho hắn kịp thời.
Vết thương vì quá sức mà bong vảy, đây đã là lần thứ 3 của Lục Cần Phàm rồi. Chẳng lẽ người đàn ông kia lại không muốn sống nữa sao?
[...]
"Thiếu gia, chúng tôi đã đưa người đến đây rồi!" "Cho cô ta vào đây!" Lúc này, Hạ Mộc Tầm được hai người đàn ông cao to lực lưỡng áp giải đến, toàn thân cô ta lúc này toàn là máu. Khuôn mặt cũng bị phá hủy đến đáng thương. "Lục Cẩn Phàm, tôi bị như vậy anh đã hài lòng chưa?"