Đến giờ tối, thời sự cũng bắt đầu đưa tin về nguy cơ phá sản của Lục thị. Rất nhiều công ty muốn rút vốn đầu tư đều không được.
"Thiếu gia, cậu có chuyện gì sao?"
"Buổi chiều Mộc Ngôn có nói là cô ấy đi đâu không?"
"Thiếu gia, vào tầm hơn ba giờ cậu Trác Lâm dẫn thiếu phu nhân đi, nói là do ngài bảo cô ấy đưa tài liệu đến công ty mà?"
"Trác Lâm bảo vậy sao?"
Ông quản gia gật đầu, theo những gì ông biết thì là vậy. Một dự cảm không lành bắt đầu truyền đến, Lục Cẩn Phàm định cầm điện thoại gọi cho Trác Lâm, thì thấy hắn đã lái xe vào trong biệt thự.
"Mộc Ngôn cậu giấu đầu rồi?"
Trác Lâm khuôn mặt có chút nhợt nhạt. Khi nhìn thấy Lục Cẩn Phàm ngày càng tiều tụy hao gầy theo thời gian thì ngay lập tức bật khóc nức nở.
Hắn dùng tay đấm mạnh vào tường, khiến cho máu chảy ra khắp mu bàn tay.
"Tôi hỏi cậu Mộc Ngôn cậu đưa cô ấy đi đâu rồi?".
Lục Cẩn Phàm ngay lập tức hét lên, khiến cho mọi người đều hoảng sợ. Ngay lập tức hắn lại họ khù khụ, Ôn Ninh nhanh chóng đưa khăn giấy đến cho người đàn ông.
"Chẳng lẽ cậu định như vậy mãi sao? Thiếu gia, cậu vì một người phụ nữ mà hành hạ bản thân mình như vậy có xứng đáng hay không?"
Trác Lâm hét lên trong tuyệt vọng. Rất nhiều người làm định ra ngoài hóng chuyện, nhưng đã bị ông quản gia quát vào trong.
"Cậu thì biết cái gì?"
Đúng lúc này, Mộc Ngôn từ ngoài cửa bước vào. Cô đã hoàn toàn nghe thấy những gì Trác Lâm nói lúc nãy. Thế nhưng cô vẫn không thể nào mà tin được.
"Mộc Ngôn, em đi đâu vậy?"
Lục Cẩn Phàm định đi đến chỗ cô, nhưng bỗng nhiên trước mắt hắn chỉ toàn là một màu đen.
Hắn giật mình, đứng yên một chỗ. Khung cảnh mà hắn nhìn thấy tối om như mực, hoàn toàn không có một chút ánh sáng nào cả.
Ôn Ninh nhận ra sự khác biệt, liền đi đến, sờ nhẹ mạch của người đàn ông. Vết thương ngày càng nghiêm trọng, nếu không được cấp cứu kịp thời thì khó có thể giữ được mạng sống.
"Tiến lên phía trước năm bước rẽ phải!".
Nhận ra Lục Cẩn Phàm có lẽ đang bị chất độc xâm lấn lên dây thần kinh, Ôn Ninh nhẹ nhàng nói nhỏ.
Chắc chắn điều này Lục Cẩn Phàm có thể nghe thấy và thực hiện được.
Lục Cẩn Phàm có thể nghe thấy rất rõ lời của Ôn Ninh, hắn nhẹ nhàng tiến lên, đứng trước mặt của Mộc Ngôn an toàn mà không bị phát hiện. Hắn rất muốn nhìn xem cô có bị thương ở đầu không muốn hỏi cô xem còn hận hắn không?
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm cũng rất sợ.
Sợ cô sẽ lảnh trốn hắn, sợ cô vẫn chưa tha thứ cho mình.
"Em có bị thương ở đâu không?"
Lời nói của hắn có chút nghẹn lại tèo cổ họng, Trác Lâm và Ôn Ninh cũng hiểu chuyện, trực tiếp kêu mọi người đi ra chỗ khác.
"Lục Cẩn Phàm, anh đang gặp nguy hiểm sao?"
Mộc Ngôn nhìn kỹ người đàn ông. Quần áo được may riêng cho hắn đã bị rộng ra rồi, không còn vừa như trước kia nữa.
"Mộc Ngôn, ai nói với em vậy? Anh vẫn còn khỏe mạnh như vậy mà. Chỉ cần em sống tốt, thì anh sẽ sống tốt!"
Lục Cẩn Phàm muốn đưa Mộc Ngôn vào nhà, nhưng chợt nhận ra là bản thân mình không thấy gì hết.
"Mộc Ngôn, chúng ta vào nhà thôi!"