Đã diễn thì phải diễn tới cùng, Hạ Mộc Tầm vô cùng tình tứ khoác tay của người đàn ông kia đi đến. Khiến cho Trác Lâm đứng đằng sau cũng không khỏi tức giận.
Lục Cẩn Phàm bình tĩnh ngồi xuống để nhìn cho rõ ông bà Bạch, lúc này hắn vô cùng nhẹ nhàng, nhỏ giọng hỏi:"Ông Bạch, không biết bây giờ ông đã có thể thu lại giấy báo án kia chưa?"
Ông Bạch nhắm nghiền hai mắt, giọt nước mắt từ đấy chảy ra, rơi thẳng xuống tay áo của Lục Cẩn Phàm.
"Tôi sẽ không bao giờ rút đơn kiện! Lục tổng, không phải anh nhiều tiền hay sao? Tôi quả thực rất muốn nhìn xem người giàu các người định vung tiền ép chết chúng tôi như thế nào! Cho dù hôm nay Bạch Lam tôi có chết, cũng phải đòi lại công bằng cho chị gái của mình"
Bạch Lam rất ngay thẳng. Cô bé quả thực khiến cho Mộc Ngôn và Ninh Thiên đã thay đổi suy nghĩ rất nhiều. Đây không phải là cô bé chạy theo bọn họ, khi nhìn thấy Ninh Thiên thì ngay lập tức chạy mất hút nữa rồi.
Ông viện trưởng lúc này nhìn thấy tình hình vô cùng căng thẳng, hai bên dường như không ai muốn thua cuộc trước, nên càng khiến cho ông ta thêm đau đầu.
Bây giờ ông mới nhìn kĩ Mộc Ngôn, quả thực bảy năm đã trôi qua, Mộc Ngôn cũng đã thay đổi mất rồi.
"Lục tổng, Ninh tổng, hai cậu đều là những người chín chắn, chắc sẽ không gì chuyện này mà gây xích mích với nhau đâu! Về vụ việc xảy ra hôm nay, tôi vô cùng xin lỗi, đều là do trách nhiệm của tôi không tốt!"
Lục Cẩn Phàm thở dài, cùng Ôn Ninh đi về phía trước. Khi hắn và Mộc Ngôn đi qua nhau, rõ ràng đã từng có duyên phận làm vợ chồng, mà bây
giờ lại tỏ ra không hề quen biết.
.
"Bạch Lam, hay là chúng ta đi về trước đi!"
Bạch Lam lúc này giống như người mất hồn, theo phản xạ mà đi theo Mộc Ngôn. Trên đường đi, bọn họ không ai nói một câu nào cả, tất cả mọi người không ai chịu bắt
chuyện trước.
Ngay khi Tề Xuyên mọi ngày hay đùa với Bạch Lam, hôm nay cũng chỉ lặng
lẽ gõ gõ đánh máy tính.
Mộc Ngôn lúc này mới có cơ hội để nhìn lại Hà thành. Dường như mọi thứ ở nơi đây đều
đã thay đổi rất nhiều.
"Tất cả mọi thứ, dường như đều thay đổi rồi! Trước khi tôi đi, tôi còn nhớ ở đây là một công viên trò chơi!"
Ninh Thiên cũng im lặng, chuyên tâm vào việc lái xe.
Vừa về đến khách sạn, Bạch Lam đã lôi Mộc Ngôn vào phòng nói chuyện, Ninh Thiên lúc
đầu cũng định ngăn lại, thế nhưng đã bị Diệp Tử Sâm cản lại.
Mộc Nhân sờ nhẹ vào má của Bạch Lam, từ từ cảm nhận nỗi buồn của cô bé.
"Chị Mộc Ngôn, chị hãy mau nói thật cho em biết, có phải chỉ là vợ cũ của Lục Cẩn Phàm
hay không? Nếu bây giờ, em nhất quyết thưa chuyện này tới cùng, thì chị sẽ ủng hộ hắn, hay ủng hộ em?"