Thế nhưng khi cô vừa ngắt lời, ngay lập tức có một nhóm học sinh cấp 3 đi vào, vô cùng vui vẻ mà chào Mộc Ngôn với Bạch Lam. Khi nhìn thấy Ninh Thiên, thì tất cả ai cũng như phát điên. Có người còn thậm chí chụp ảnh của người đàn ông, đăng lên mạng xã hội.
"Anh ấy quá là đẹp trai! Tại sao bây giờ tôi mới thấy nhỉ?" "Có khi nào anh ấy làm thêm ở đây không?"
"Nhưng anh ấy phải sử dụng xe lăn, chắc là bạn của vị chủ quán đây mà!" Rất nhiều lời khen được dành cho Ninh Thiên, Mộc Ngôn vừa lướt mạng xã hội mà mí mắt cứ giật giật.
Không hiểu tại sao đến giờ Bạch Lam vẫn còn sợ người đàn ông kia như vậy.
Ngược lại là Ninh Thiện, mặc dù trước nay anh vẫn không hay dùng mạng xã hội mấy, thế nhưng khi đọc được những dòng khen mình đẹp trai, thì ngay lập tức trở nên vô cùng tự đắc.
"Cô thấy chưa! Là do Bạch Lam không biết nhìn người, chứ không phải là do tôi hung dữ! Tại sao cả người dân thành phố này đều khen tôi đẹp trai, còn cô ấy lại sợ tôi giống như sợ cọp chứ!"
Lúc này Ninh Thiên vô cùng bất mãn, nom giống hệt một đứa trẻ bất mãn gì đó, hai mả
phụng phịu lên.
"Nghe nói quán ăn này gần đây đang nổi?"
Mộc Ngôn đang tính toán lại sổ sách, nghe thấy giọng nói liền quay lên. Thì thấy Diệp Tử Sâm đứng trước quầy, trên gương mặt còn có ý cười.
"Anh đến đây có chuyện gì sao?" "Cứ phải có việc thì tôi mới được đến sao?" Mộc Ngôn có chút xấu hổ, liền quay mặt đi. "Anh Diệp, cuối cùng anh cũng đã đến rồi!"
Bạch Lam không biết từ lúc nào xông đến, ôm chầm lấy thân thể của anh. Cô ngước mắt lên nhìn, sau đó không tự chủ được mà phải đỏ mặt.
Diệp Tử Sâm không phải là quá đẹp trai, thế nhưng anh lại vô cùng ân cần chu đáo, luôn tạo cho người khác giới một cảm giác an toàn.
Năm nay anh đã gần bốn mươi tuổi rồi, thế nhưng vẫn chưa có hứng thú cho việc lấy vợ.
Mà lúc này, người đứng ngoài cuộc, Ninh Thiên lại giống như bị điểm huyệt.
Vô cùng ngỡ ngàng mà nhìn Bạch Lam thân thiết với Diệp Tử Sâm.
Khóe mắt hẳn giật giật, có cảm giác sắp thổ huyết đến nơi.
"Ninh Thiên, anh nhìn xem! Bạch Lam đối với Diệp Tử Sâm không hề kiêng dè, vậy mà lại trảnh anh giống như tránh tà vậy!"
Ninh Thiên giống như sắp thổ huyết, cơn tức lan đến hẳn lồng ngực.
"Bạch Lam, cô đây là đang ở lại Mộc Ngôn suốt ngày quan tâm, hiền lành với cô, nên cô định dở trò với tôi đúng không?"
Nhìn thấy sắc mặt cáu gắt của Ninh Thiên, Bạch Lam càng sợ hãi hơn nữa, cô về sau lưng
.
+
của Diệp Tử Sâm.
"Không biết sau này ai sẽ cưới cô ta nữa! Chắc chắn kẻ đó có mắt mà như mù!"
Bạch Lam ve vẩy mái tóc của mình, vô cùng không hài lòng mà phụng phịu má, nom vô cùng đáng yêu:
"Anh Ninh, nhưng dù sao tôi cũng có người yêu rồi! Còn anh cũng đã hơn ba
mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có, chứng tỏ anh còn kém hơn tôi!"