Hoàng Minh Trí không nỡ lòng nhìn người phụ nữ mình yêu như vậy, bò lê đến chân của Lục Cẩn Phàm
" Giám đốc Lục, chỉ cần cậu tha cho Lệ Hoa, thì cái mạng của tôi cậu muốn làm gì cũng được!"
"Giám đốc Lục, chỉ cần cậu tha cho Lệ Hoa, thì cái mạng của tôi cậu muốn làm gì cũng được!"
Hoàng Minh Trí không hề màng đến tôn nghiêm của mình bị hủy hoại, bò đến chỗ của Lục Cẩn Phàm. Thế nhưng người đàn ông vẫn không hề để ý, thản nhiên ngồi xuống ghế đã được Trác Lâm chuẩn bị sẵn ở đằng sau.
Mắt hắn vẫn dán chặt vào 2 người ở dưới chân, không màng quan tâm đến họ. Dương Lệ Hoa mặc cho quần áo của mình không lành lặn, vẫn quỳ ở đó. Điều ấy khiến cho Hoàng Minh
Trí vô cùng đau lòng. " Cẩn Phàm, hãy nể tình từ nhỏ bác chăm sóc cho cháu, tha cho Lục Tuấn 1 mạng, dù cháu muốn làm
gì bác bác cũng sẽ không phản đối!"
Ôn Ninh vừa nghe đã thấy được sự không ngoan của người phụ nữ, chứ đừng nói đến Lục Cẩn Phàm. Lục Tuấn là người con còn sống duy nhất không bị Lục Cẩn Phàm làm hại, hơn nữa người đàn ông này
cũng vô cùng thông minh. Tuy hắn vẫn thường xuyên giả ngốc để qua mắt người khác.
Dương Lệ Hoa vẫn đúng là 1 con cáo thành tinh.
" Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Dương Lệ Hoa hoàn toàn không thể ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, có chút cứng họng không thể nói câu nào nữa. Điều mà Lục Cẩn Phàm hắn muốn, xưa nay đều có thể dễ dàng đạt được. 1 mạng người đối với hắn, cũng không quan trọng là mấy. Lục Cẩn Phàm cầm lấy tách trà nóng mà Trác Lâm vừa mới đưa tới, lắc lắc 1 chút rồi bình tĩnh đổ lên. người Dương Lệ Hoa. Người phụ nữ không hề có chuẩn bị, bị nước trà đổ lên hết cả người.
" Cậu cuối cùng vẫn là không tha cho ta, lại càng không tha thứ cho Lục Tuấn!
"Đúng vậy!" Lục Cẩn Phàm thản nhiên mà nói, giống như đây là chuyện không hề liên qua đến hắn!
" Tôi biết chắc chắn ngày này sớm muộn gì cũng tới,nhưng không ngờ nó lại xảy ra sớm như vậy. Hoàn
toàn không nằm trong dự đoán của tôi!"
Dương Lệ Hoa tiếp tục cười, nhưng trong đó lại có chút hả hê:" Lục Cẩn Phàm, đời này chắc chắn cậu
sẽ phải hối hận. Tuy nhiên, cậu sẽ mãi mãi không bao giờ biết đến sự thật năm đó, và đứa bé đã cứu cậu
là ai? Lục Cẩn Phàm, cậu suy đi tính lại, nhưng lại không tính được con đường tình duyên của mình!"
" Bà bà nói gì? Bà nói lại lần nữa cho tôi xem nào. Bà mà không nói, tôi sẽ cho người thiếu chết Lục Tuấn, không phải là giết chết hắn ta!
Thế nhưng hắn còn chưa kịp hỏi câu gì, Dương Lệ Hoa đã cắn lưỡi để tự sát.
Hoàng Minh Trí nhìn người phụ nữ mình yêu chết ngay bên cạnh, trong lòng không khỏi có chút chua
xót. Dương Lệ Hoa từ thời thiếu nữ đã luôn biết giữ gìn nhan sắc, vì vậy bây giờ mặc dù đã hơn 50 nhưng
vẫn xinh đẹp tuyệt vời, khiến cho lòng ông ta nao núng không thôi. Nếu không phải Dương Lệ Hoa kết hôn với Lục Đình, thì bây giờ cả 2 người cũng không lâm vào bước đường cùng như thế này.
Lục Cẩn Phàm rất muốn hỏi bà ta vừa nói gì, nhưng chưa kịp hỏi bà ta đã cắn lưỡi tự sát.
"Các người còn không mau gọi bác sĩ tới đây, bà ta mà có mệnh hệ gì thì tất cả các người cũng phải an
táng theo bà ta!"
Ôn Ninh đứng bên cạnh nhìn 1 màn này, trong lòng cũng có chút buồn bực. Rốt cuộc tại sao Dương Lệ Hoa lại nói như vậy? Liệu đứa bé cứu Cẩn Phàm năm đó rốt cuộc là ai?
Trác Lâm quỳ xuống đỡ lấy Dương Lệ Hoa, 2 ngón tay đặt lên mũi của bà ta. Rồi hắn nhìn Lục Cẩn
Phàm, thở dài nói:" Thiếu gia... tắt thở rồi!"
Người còn lại có ích bây giờ chỉ có duy nhất Hoàng Minh Trí, nên Ôn Ninh cực kì giám sát chặt chẽ, chỉ
sợ ông ta sẽ tự sát giống với Dương Lệ Hoa.
"Lệ Hoa... tại... tại sao bà lại phải làm như vậy! Chúng ta đã hứa... sau này sẽ dùng nhau an hưởng tuổi già rồi mà! Hồi trẻ bà đã bỏ tôi để đi theo Lục Đình, bây giờ chết đi bà cũng không để tôi đi theo! Lệ Hoa, bà đúng là ác lắm!"