" Vậy bây giờ nếu tôi nói cho anh 1 chuyện liên quan đến Diệp Tử Họa thì sao nhỉ? Không biết anh có
hứng hay không?"
Ninh Thiên gõ gõ mặt bàn, nét mặt có chút u ám, lại xen lẫn chút trầm tư, dường như đang phân vân không biết mình nên có nói ra hay không. Lục Cẩn Phàm đang uống trà, nghe lời này của hắn thì có chút nhăn lại, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Thiên
đối diện.
Hắn không biết tại sao, thế nhưng lại cảm thấy Ninh Thiên đang giấu mình 1 chuyện gì đó. Lục Cẩn
Phàm cảm giác mình đang giống 1 thằng ngốc, hoàn toàn không được biết sự thật ở đằng sau.
" Anh có gì thì nói thẳng, không cần úp úp mở mở hoài như vậy!"
Thế nhưng ngược lại với cái vẻ có chút khó chịu của Lục Cẩn Phàm, Ninh Thiên lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn nhấp 1 ngụm trà nhỏ, thở dài 1 hơi. Ninh Thiên khẽ nhếch miệng, vô cùng thong dong ăn hết phần cơm của mình.
" Nếu cậu không muốn nói cho tôi biết, vậy thì phải kể ra làm gì! Như vậy với anh và tối, đều không phải
là chuyện tốt đẹp gì cả!" " Giám đốc Lục, anh đúng là không có nhẫn nại gì cả!" Không phải Lục Cẩn Phàm không biết, mà là phải xem người đối diện có xứng đáng hay không. Hắn xưa nay không thích chờ đợi người khác. Vì thế xưa nay, người đến muộn chính là Lục Cẩn Phàm hắn.
Mặc dù như vậy, thế nhưng không ai dám nói 1 câu nào cả.
" Tôi xưa nay chỉ nhẫn nại với những người biết nghe lời!"
Ninh Thiên khẽ nhếch môi, trong lòng thậm chí lại có chút cười nhạo Lục Cẩn Phàm.
Thế nhưng bây giờ, Lục Cẩn Phàm lại vô cùng muốn biết bí mật gì mà liên quan đến Hoa nhi. Hắn đã ở
cùng người phụ nữ đó 3 năm, chưa từng nghi ngờ cô ấy 1 ngày nào cả.
" Giám đốc Lục là người thông minh, hẳn là đã biết điều kiện của tôi! Ninh Thiên tôi trước nay chưa từng
chịu thua ai bao giờ, càng đừng nói đến chuyện nhường nhịn!"
2 người 2 suy nghĩ, không hề có điểm chung nào cả. " Ngoại trừ điều kiện đấy ra, thì anh muốn gì cũng được!".
Thế nhưng Ninh Thiên lại không hề thích điều đó, hắn đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
" Lục Cẩn Phàm, đây chính là bí mật mà tôi đã biết rất lâu! Tôi cứ tưởng mình sẽ được hợp tác với 1
người thông minh, nhưng không ngờ anh lại cực kỳ ngu xuẩn. Mặc dù không biết sau này anh sẽ như thế
nào, nhưng tôi đã biết chắc chắn 1 điều, anh chính là người ngu ngốc nhất mà tôi từng gặp. Rồi sau này vào 1 ngày đẹp trời nào đó, chắc chắn anh sẽ hối hận về quyết định của mình ngày hôm nay!"
Hắn cầm lấy tay trang của mình đi ra ngoài, cũng đã thành công trong việc vun đắp mổi nghi ngờ ở sâu
trong tâm trí của hắn.
Nếu mỗi Dương Lệ Hoa hay Hoàng Minh Trí nói thì không sao, nhưng đây là có cả lời nói của Ninh Thiên, hắn chắc chắn Lục Cẩn Phàm sẽ sai người đi điều tra.
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại nắm lấy bắp tay của người đàn ông, coi đó là điểm tựa của mình để mà
đứng lên. Hắn vươn tay lấy ly rượu ở trên mặt bàn, thì liền cảm nhận được vị của nó: mặt chát!
Ninh Thiên gỡ tay của Lục Cẩn Phàm xuống, ánh mắt tràn đầy thương hại:" Lục Cẩn Phàm, anh nên
nhớ, hôm nay người sai là anh, chứ không phải là tôi! Tôi đã cho anh 1 cơ hội cuối cùng, nhưng đây chính
là anh không cần nó, nên không thể trách tôi được!"
"Rốt cuộc mục đích của cậu là gì?" Tại sao Ninh Thiên lại muốn có cổ phần của Lục thị, điều đó e rằng sẽ không ai biết cả. Hắn xưa nay
luôn là người làm những chuyện mờ ám, thần thần quỷ quỷ. Khiển cho Trác Lâm nhiều lúc đi theo dõi cũng gặp phải khó khăn.
Thế nhưng Ninh Thiên lại không để ý đến hắn, vẫn thong thả đi ra ngoài. Không phải hắn không muốn nói, mà là cơ hội vẫn chưa đến. " Lục tổng, ý trên mặt chữ! Nếu anh vẫn còn không hiểu, vậy thì tôi sẽ không nói nữa!"
Lục Cẩn Phàm ngồi xuống, dùng tay bóp nát ly rượu của mình. Nắm chỉ cần dùng một chút sức lực của
mình đã bóp nát được nó. Xưa nay Lục Cẩn Phàm hắn chính là hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, tất cả mọi người ít nhiều
cũng phải kính nể hắn vài phần. Vậy mà hôm nay Ninh Thiên lại chạm đến giới hạn của bản thân hắn. Trác Lâm lúc này đi từ chỗ khác ra, vô cùng cung kính đối với Lục Cẩn Phàm. "Thiếu gia, có cần diệt trừ người kia không?" Lục Cẩn Phàm lấy lại bình tĩnh của mình, sai người lau bỏ chỗ nước dính ra trên mặt bàn.