Chương 7: Sinh mạng tựa lông hồng
"Tìm người chữa trị, cô ta chưa thể chết được!" Lục Cẩn Phàm lấy 1 điếu thuốc ra hút, nhưng chợt nhận ra rằng Hoa nhi của hắn từng nói rằng, cô không hề thích thuốc lá. Vì nó mà gia đình của cô tan nát.
Thế nhưng, hôm nay hắn lại nhớ rất nhớ cô bé năm xưa. 1 Hoa nhi hay khóc, nhưng cũng rất nhút nhát. Cô ấy luôn hiểu chuyện, luôn muốn quan tâm chăm sóc cho hắn từng chút một.
Nhưng nhắc đến Hoa nhi, là hắn lại nhớ đến Hạ Mộc Ngôn trong bệnh viện. Hoa nhi vì cô ta mà chết, vậy tại sao hắn có thể để cô ta sống tốt được chứ! "Tề Xuyến, mau chuẩn bị cho tôi 1 chiếc xe!" "Thiếu gia, giờ cậu muốn đi đâu?" " Không phải cô ta muốn chết sao? Thân là 1 người chồng, tôi không thể để cho cô ta chết dễ như vậy
được!"
Hắn lấy tay trang đi ra ngoài, trên miệng nở 1 nụ cười nguy hiểm.
*
*
"Tử Sâm, cô ta sao rồi! Chết chưa?" Lục Cẩn Phàm vừa đến đã hỏi, lười biếng ngồi trên chiếc ghế sofa dành cho khách.
Diệp Tử Sâm đang ngồi xem bệnh án, thấy 1 giọng nói quen thuộc vang lên, ngay lập tức cất cuốn sổ trong tay vào két sắt.
2 người họ, nhờ có Diệp Tử Họa mới quen nhau. Nếu không có cô ấy, Diệp gia chắc chắn sẽ không được như bây giờ. Nên đối với họ, Hoa nhi chính là phúc tinh. "Tôi còn tưởng cậu quên cô ấy rồi chứ!" Diệp Tử Sâm đi đến, rót cho hắn 1 chén trà hoa thảo thơm ngát. "Có cafe không?" "Cafe rất có hại cho sức khỏe!"
Lục Cẩn Phàm day day 2 bên thái dương của mình. 3 đêm rồi hắn không ngủ được, hễ cứ ngủ lại mơ thấy cô gọi hắn. Nói rằng mình chết oan, muốn hắn trả thù cho mình.
Diệp Tử Họa chính là bóng ma lớn nhất trong lòng Lục Cẩn Phàm, vì hắn mà cô ấy mới chết. Nếu hắn không nói hủy hôn lễ, có lẽ cô ấy cũng sẽ không chết!
Hắn luôn muốn trốn tránh trách nhiệm của mình, hắn luôn đẩy mọi tội lỗi lên đầu Hạ Mộc Ngôn, chỉ có như thế, hắn mới cảm thấy hoàn toàn yên tĩnh, cũng như lo sợ. "Cô ta sao rồi?" Lục Cẩn Phàm không thích nói dài dòng, liền đi thẳng luôn vào vấn đề chính. Nếu cô ta chết, hắn sẽ tổ chức 1 đám ma thật hoành tráng, ngày hôm sau sẽ là đám cưới của hắn và Tiểu thư con gái nhà Họ Lạc- Lạc Giai Di. Nếu như Mộc Ngôn không chết, vậy thì hắn sẽ phải tra tấn cô 1 cách từ tốn nhưng lại phải tàn nhẫn đan
xen. "Thập tử nhất sinh, hiện giờ vẫn đang chưa qua khỏi cơn nguy kịch! Cần được điều trị kịp thời nếu không có thể sẽ mất mạng!" "Cô ta chưa thể chết được! Cô ta phải trả tất cả món nợ của Họa nhi!" Lục Cẩn Phàm cầm tách trà trên tay, ngay lập tức bóp nát nó ra. Sự căm thù của hắn đối với Hạ Mộc Ngôn đã lên đến đỉnh điểm, rất khó để khống chế được nữa.
E
+
Diệp Tử Sâm nghe hắn nói vậy, hơi nhíu mày lại 1 chút. Hoa nhi tuy là em của anh, nhưng từ sau khi trở về, anh lại cảm thấy đây là 1 người khác, không phải là cô bé ngày xưa nữa.
Năm Họa nhi lên 4 tuổi, cô đã biết cách sắp xếp nhà cửa sao cho hợp lí. Mỗi khi anh đi học về, cô đều sẽ chạy ra đón, sẽ ôm lấy cổ của anh đòi bế.
Thế nhưng, vào 4 năm trước, khi lần đầu cô đứng trước mặt anh, nói mình chính là Hoa nhi. Anh lại cảm thấy vô cùng xa lạ, khi anh hỏi cô đã đi đâu suốt 19 năm, cô chỉ cười nói rằng mình bị bắt cóc, bị đánh đập dã man nên không thể nào nhớ lại những chuyện trước kia được nữa. Nói thật, với người em gái này, anh không thể nào đặt niềm tin của mình vào được! "Lục Cẩn Phàm, hóa ra anh vẫn chưa quên được Họa nhi! Tôi biết, anh rất yêu Hoa nhi, vì con bé mà bây giờ anh vẫn thù hận Hạ Mộc Ngôn! Anh cho rằng chính cô ấy là người đã giết chết con bé!
Thế nhưng, Cần Phàm! Anh đã đặt mình vào vị trí của Hạ Mộc Ngôn, của 1 người mẹ chưa! Anh hận cô ấy, nhưng đến giờ cô ấy vẫn chưa oán trách 1 lời nào cả! Đối với 1 người mẹ, đứa con của mình rất quan trọng, nó là cả sinh mạng của 1 người phụ nữ! Trong chuyện này, người sai duy nhất chính là anh!"
Diệp Tử Sâm quay lưng về phía hắn, hướng mắt mình về phía cửa sổ. Anh nhìn theo những đám mây đang trôi vô định, nhìn những đàn chim bay về tổ của mình. Nói giúp cho hung thủ đã giết chết em gái mình, đây là lần đầu tiên anh làm vậy!
Chắc hẳn Hoa nhi trên trời sẽ hận người anh này lắm, vì cô ấy luôn muốn Diệp Tử Sâm và Lục Cẩn Phàm trả thù cho cái chết của chính mình. Thế nhưng, anh không làm được! Vì trả thù, Lục Cẩn Phàm đã lấy người con gái mà mình hận nhất, dành trọn tuổi đời của mình để lấy người phụ nữ mà mình không yêu!
Họa nhi, liệu em ở trên trời có thấy hạnh phúc không? "Những đứa bé, đã phá rồi!" Lục Cẩn Phàm 2 tay đan vào nhau, gục đầu xuống mà khóc. Hắn cũng không hiểu cảm xúc lúc này của chính mình, là yêu hay là hận!
Nếu hận, vì sao khi nhìn thấy người phụ nữ ấy khóc, tim hắn lại đau như vậy? Tại sao đến giờ, hắn vẫn nương tay với cô ấy? Còn nếu là yêu, thì Hoa nhi phải làm sao đây? Hắn từng hứa với cô, sẽ chăm sóc và chỉ yêu 1 mình cô ấy! Đến giờ, hắn vẫn chưa thể nào có được đáp án cho chính bản thân mình! "Cẩn Phàm, thực ra đứa bé chưa chết! Tôi đã căn dặn tất cả các bác sĩ trong bệnh viện không được thực hiện cuộc phẫu thuật, vì thế đứa bé vẫn an toàn! Thế nhưng do Mộc Ngôn không biết, đã tự sát trước khi tôi nói với cô ấy sự thật, vì thế đứa bé đã gặp nguy hiểm! Tuy nhiên đã an toàn, giờ việc quan trọng nhất, chính là phải chăm sóc tốt cho mẹ và con!"
*
*
Mộc Ngôn nằm trên giường bệnh, ánh mắt có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, cô không biết mình sẽ như thế nào, sống ra làm sao? Phải chăng là do ông trời hận cô, muốn cô sống không bằng chết! Từ nhỏ, cô chỉ nhớ khoảng thời gian mà cô 5 tuổi, cô thường xuyên bị bố mẹ bạo hành. Ngày ngày, cô phải chịu những trận đòn nặng nề mà bố mẹ gây ra. Thế nhưng Mộc Tầm, em gái của cô lại không giống thế.
Từ nhỏ, Hạ Mộc Tầm đã được mọi người cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Chỉ cần cô nhăn mặt 1 cái, lập tức Mộc Ngôn sẽ bị đánh đòn. Mặc dù lớn hơn 1 tuổi, thế nhưng cô luôn phải học cùng lớp với Mộc Tâm. Kết quả học tập cũng phải kém hơn.
"Mẹ! Nay con được 10 điểm toán!" Mộc Ngôn vui vẻ giơ bài kiểm tra toán của mình lên, tự hào khoe điểm với Tống Doanh Doanh. Thế nhưng ngược lại, Tổng Doanh Doanh lại tràn đầy khinh bỉ nhìn cô. Bà ta không nói không rằng, lập tức lấy tay xé nát bài kiểm tra đấy ra. Mộc Ngôn bất ngờ nhìn mẹ, ánh mắt hơi rưng rưng, sắp khóc đến nơi. "Mẹ! Toán con được 6 điểm!"
Hạ Mộc Tầm từ đằng sau chạy đến, ôm lấy chân của Tổng Doanh Doanh, 2 mắt chờ đợi câu khen ngợi từ miệng của bà ta. Vốn dĩ tưởng rằng bà ta sẽ mắng Hạ Mộc Tâm, thế nhưng lại hoàn toàn khác. Tống Doanh Doanh mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tờ giấy đó lên xem. "Mộc Tầm của mẹ giỏi quá!" Bà ta vui vẻ đưa tờ giấy cho Hạ Mộc Tầm tay còn lại xoa đầu đứa con gái út. " Đi tắm rửa đi! Mẹ làm bánh cho ăn!" Hạ Mộc Tầm vui vẻ, chạy nhanh lên trên lầu. Cuộc sống vẫn cứ thế trôi qua, tuổi thơ của cô chỉ biết những sự đánh đập vô căn cứ từ ba mẹ của mình. Mặc cho lần nào cô cũng khóc nức nở, nhưng không một ai để ý.
*
*
Mộc Ngôn lặng lẽ quệt nước mắt, ánh mắt vô hồn nhìn phía chân trời xa xăm. " Hạ Mộc Ngôn, cô lại muốn khóc để người khác thương hại mình sao?"