[...] Lúc cô trở về biệt thự, đã thấy Hạ Mộc Tầm ở ngoài cửa đón cô trở về. Nếu không biết, cô còn tưởng mình có đứa em gái cực kỳ tốt bụng.
Cô ta ôm lấy cô, thế nhưng trong ánh mắt lại có tia giễu cợt. Bây giờ cô là một người tàn phế, hoàn toàn không phải là đối thủ của Hạ Mộc Tầm. Hạ Mộc Tầm đi đến, ôm lấy Lục Cẩn Phàm:" Cần Phàm, sao anh lại đưa chị ấy về đây?"
Lục Cẩn Phàm ngồi xuống, để Hạ Mộc Tầm cởi giày giúp mình:" Ngày mai em trở về Lục trạch đi! Bây
giờ chỗ này chính là chỗ ở của Hạ Mộc Ngôn! "
.
Xưa nay Lục gia còn có một ngôi biệt thự khác, đặt tên là Lục trạch. Nơi đây được thiết kế vô cùng
tinh tế, được rất nhiều người hâm mộ. Thế nhưng chỉ có thiếu gia và thiếu phu nhân Lục gia được vào đây ở mà thôi.
Hạ Mộc Tầm không thể ngờ mình lại có đãi ngộ cao như thế. Ngay cả Hạ Mộc Ngôn cũng chưa từng
được đặt chân vào đấy lấy một lần:" Cẩn Phàm, cảm ơn anh!"
Rồi cô ta quay sang chỗ Mộc Ngôn, giúp cô ngồi lên trên xe lăn. Hạ Mộc Tầm bây giờ thật muốn việt khẩu đi người chị này của mình.
Thế nhưng mẹ của cô ta- Tổng Doanh Doanh lại kêu giữ lại mạng này, bởi biết đâu sau này Hạ Mộc Ngôn lại có ích cho bọn họ.
"Chị, sau này em không có ở đây, chị phải sống thật tốt đấy nhé! Sau này em sẽ thường xuyên về đây
thăm chị!".
Hạ Mộc Tầm nắm chặt lấy bàn tay của Mộc Ngôn, nhưng thật ra lại muốn bóp nát nó ra. Tranh thủ lúc Lục Cẩn Phàm lên lầu thay quần áo, Mộc Ngôn vẫn nuôi giữ hy vọng muốn biết được
con mình ở đâu, vì thế luôn bám theo Hạ Mộc Tầm.
" Mộc Tầm, em... em có thể nói cho chị biết, Bảo bảo tốt cuộc đang ở đâu có được hay không?"
Thế nhưng Hạ Mộc Tầm lại giống như nghe được một câu chuyện cười, cô ta trực tiếp nắm lấy hai vai
của cô, vỗ mạnh lên đó.
Mộc Ngôn cắn răng chịu đựng, điều quan trọng cô muốn biết bây giờ chính là chỗ mà con của mình được chôn cất.
" Hạ Mộc Ngôn, chị vẫn ngây thơ như ngày nào! Chị nghĩ rằng tôi sẽ nói cho chị biết hay sao?"