Diệp Tử Sâm bình tĩnh kê lại gối cho Lục Cẩn Phàm, vừa kê vừa lẩm bẩm. Quả nhiên ngay lập tức ngược đàn ông kia mở mắt, mỉm cười nhìn anh.
"Lý Tiểu Hồng là người đã hiến tim cho tôi sao?"
Diệp Tử Sâm hơi bất ngờ.
Người thông minh thường như vậy, không cần nói nhiều thì người đối diện vẫn có thể hiểu.
"Cô ta chỉ âm thầm lên núi Hoàng Sơn lấy cho cậu một cây cổ sâm trăm năm, đã lấy được thành công nhưng lại vô tình trượt chân mà ngã! Chúng tôi hiện giờ đang truy tìm tung tích của cô ấy, nhưng khả năng sống sót lại không cao!".
"Vậy còn cây cổ sâm, làm sao các cậu lấy được?".
Lục Cẩn Phàm thật sự rất tò mò, nếu Lý Tiểu Hồng đã gặp tai nạn trong lúc đi leo núi, vậy bọn họ đã lấy cây cổ sâm kiểu gì.
"Trác Lâm đã cho máy bay không người lái đi theo cô ấy! Chỉ cần lấy được thì sẽ đưa cho chúng tôi! Suốt quá trình đi, máy bay chỉ chịu trách nhiệm lấy cây cổ sâm, chứ không phải bảo vệ cô ấy!"
Diệp Tử Sâm thật sự rất khâm phục Lý Tiểu Hồng, cô ấy có thể vì một người đàn ông mà từ bỏ cả tính mạng của mình.
Người như vậy thật đáng khâm phục, nhưng cũng thật sự rất đáng thương.
"Lục Cẩn Phàm, kiếp này cậu nợ Lý Tiểu Hồng một mạng, chỉ mong kiếp sau cậu hãy trả lại cho cô ấy!"
Diệp Tử Sâm nói thẳng ra, khiến cho Lục Cẩn Phàm không khỏi suy nghĩ lại. Hắn trầm ngâm một chút, rồi lại chìm vào im lặng.
"Nguyện vọng của cô ấy một điều là mong anh có thể chăm sóc tốt cho Đóa Đóa, con bé không hề biết mẹ mình bị như vậy, có thể cầu anh giúp được không?"
"Được!"
Lục Cẩn Phàm thở dài yếu ớt, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy lồng ngực mình có chút gì đó ẩn ẩn đau, ngay lập tức từ miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Diệp Tử Sâm giật mình, vội vàng đi lấy chậu cho người đàn ông kia.
"Lục Cẩn Phàm, chẳng lẽ cây cổ sâm kia lại không có tác dụng đối với cậu sao?"
Người đàn ông ngày càng phun máu ra nhiều hơn, khiến cho Diệp Tử Sâm cũng càng ngày càng lo lắng. Anh vội vàng nhấn chuông, chuẩn bị đưa Lục Cẩn Phàm vào phòng phẫu thuật
lần hai.
Tình trạng của hắn ngày càng nguy hiểm, các động mạch dường như đang bị vỡ raz nếu không cấp cứu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Diệp Tử Sâm không hiểu tại sao cây thuốc mà Lý Tiểu Hồng lặn lội lên núi tìm cho hắn lại không có kết quả, thậm chí là càng ngày càng phản tác dụng lại.
Lục Cẩn Phàm vẫn có điều muốn nói, hắn níu cánh tay của Diệp Tử Sâm, nói rất nhỏ:
"Tôi cầu xin anh, đừng nói cho Mộc Ngôn biết chuyện này! Tôi không muốn cô ấy phải lo lắng vì tôi thêm nữa! Diệp Tử Sâm, coi như anh vì tôi, vì hạnh phúc của Mộc Ngôn một lần thôi!"
"Tôi cầu xin anh, đừng nói cho Mộc Ngôn biết chuyện này! Tôi không muốn cô ấy phải lo lắng vì tôi thêm nữa! Diệp Tử Sâm, coi như anh vì tôi, vì hạnh phúc của Mộc Ngôn một lần thôi!"