Cố gập nhẹ máy tính lại, sau đó di chuyển xe lăn ra ngoài đường để hưởng gió mát.
Mùa đông ở Bắc thành quả thực rất lạnh, thế nhưng điều hòa ở trong quán bây giờ quả thực rất ngột ngạt.
Bắc thành, nơi tụ hội những con người chăm chỉ, tài ba. Thế nhưng nơi đây thời tiết rất xấu, cách thủ đô hàng nghìn ki-lô-mét, thế nên mới có rất ít du khách đến đây tham quan.
Mộc Ngôn nhẹ nhàng nhặt một chiếc lá vừa rơi xuống bàn chân, cô mỉm cười nhẹ, sau đó đặt vào trong cuốn sách đang cầm trong tay.
Nếu không phải là nhờ có Bạch Lam và Tề Xuyên chỉ dẫn cho Ninh Thiên đi ra ngoài, thì người đàn ông kia đã thông báo việc cô bị mất tích ra ngoài rồi.
Từng đợt gió lạnh thổi vào người Mộc Ngôn, khiến cho cô không khỏi cảm thấy rét run.
"Vậy là chúng ta đã đến đây được bảy năm rồi!".
Cả hai người đều chìm vào trong trạng thái im lặng, không ai nói gì cả. Không gian lúc này vô cùng vắng vẻ, thỉnh thoảng lại có chiếc lá chạm nhẹ vào vai Mộc Ngôn.
Thời gian vậy mà trôi cũng thật là nhanh.
Cô chưa gì đã đến đây được bảy năm, đã là một khoảng thời gian khá dài để cô có thể quên đi Lục Cẩn Phàm, quên đi những quá khứ đau thương trước kia.
Ninh Thiên chỉ im lặng nhìn theo Mộc Ngôn, hắn cũng không nói gì, chỉ im lặng.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy, sự im lặng lại đáng sợ như thế này.
"Mộc Ngôn, cô có sao không?"
Hắn đặt nhẹ bàn tay của mình vào vai của Mộc Ngôn, thế nhưng điều đó cũng khiến cô bất giác ngoảnh mặt lại:
"Xin lỗi, là tôi mất tinh thần!".
Ninh Thiên quả thật là có hơi bạo trong lần này, chỉ vì hắn đã quá yêu người phụ nữ trước mặt kia mà thôi.
Không khí đã im lặng, bây giờ cả hai người đều ở trong trạng thái vô cùng bối rối.
Đã thế ở xung quanh cũng có rất ít người qua lại.
"Mộc Ngôn, có phải cô vẫn không quên được người đó đúng không?"
Cô không nói gì, hay nói chính xác hơn là làm sao cho đúng đây nữa. Cô thực sự đã quên được Lục Cẩn Phàm, mãi mãi không bao giờ nhớ đến người đàn ông đó.