Mộc Ngôn ngồi một mình trên du thuyền, từ từ tận hưởng cảm giác nắng chiếu lên người.
Đã rất lâu rồi, cô mới có cảm giác êm ái như vậy.
Tuy cô đối xử với Lục Cẩn Phàm đã khác xưa một chút, thế nhưng trong thâm tâm vẫn âm thầm bài xích hắn.
Cô nhẹ nhàng đưa tay lên che chắn ánh nắng mặt trời, khẽ cười nhẹ nhìn ánh nắng ban mai buổi sáng sớm.
"Mộc Ngôn, dậy thôi! Tôi nấu bữa sáng cho cả hai người rồi!"
Lục Cẩn Phàm lúc này đã không còn trở ngại gì nữa, từ trong bếp bứng ra mấy đĩa thức ăn.
Đây đều là những món mà Mộc Ngôn thích ăn nhất, điều đó khiến cho cô không khỏi ngạc nhiên.
"Sao anh lại biết làm những món này?"
Lục Cẩn Phàm cởi bỏ tạp dề của mình, chuẩn bị ghế sẵn luôn cho Mộc Ngôn:"Đến khẩu vị của mình tôi cũng không biết, như vậy có xứng đáng làm chồng của em không!"
Bên ngoài tiếng pháo hoa cũng dần vang lên, quả thực rất phù hợp với không khí đêm nay!Lục Cẩn Phàm lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương màu ruby hồng ngọc, nhẹ nhàng nâng bàn tay của cô lên.
Thế nhưng mùi máu ngay lập tức xộc thẳng vào mũi của Lục Cẩn Phàm.
Hắn vội vàng bỏ tay của Mộc Ngôn, chạy nhanh về phía nhà vệ sinh.
Mộc Ngôn cũng không để ý gì nhiều, chỉ nghĩ người đàn ông kia chắc có việc ở công ty mà thôi.
Máu chảy càng lúc càng nhiều, Lục Cẩn Phàm cảm thấy tức giận. Chảy lúc nào không chảy, lại chảy vào khoảng thời gian đẹp nhất của cả hai người.
Mặc dù đã thấm rất nhiều giấy, thế nhưng vẫn không thể nào cầm được.
Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên hồi xuống đất, từ từ cảm nhận thời gian trôi qua từng chút một.
"Lục Cẩn Phàm, anh có sao không?"
Ở bên ngoài cửa, tiếng của Mộc Ngôn bỗng chốc vang lên. Cô thấy Lục Cẩn Phàm đã vào nhà vệ sinh rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu muốn đi ra.
"Tôi không sao!"
Lục Cẩn Phàm bám mạnh vào bồn rửa mặt, hắn cảm thấy đầu óc mình trở nên ong ong.
Mọi thứ cũng không còn nhìn rõ như lúc ban đầu nữa.
Hắn từ trong túi áo lấy ra một lọ thuốc, cho đến khi chắc chắn mình trở lại bình thường mới từ từ bước ra ngoài.
1
Nhìn thấy vẻ mặt Mộc Ngôn lo lắng, người đàn ông lấy lại dũng khí của mình, ngồi trở lại bàn ăn.
Cả hai người đều không nói, khiến cho mọi thứ trở nên im lặng đến cực điểm.
"Ngày mai tôi sẽ dẫn em đi chơi!"