"Ninh tổng, tôi nghĩ anh nên từ bỏ vai diễn siêu anh hùng kia đi rồi! Vốn đĩ anh đã có thể đi lại được bình thường, sao phải chống gậy làm gì cho mệt! Tôi có thể tin trời, tin đất, nhưng chắc chắn không tin việc Diệp Tử Sâm cứu lấy chân của anh!"
Lục Cẩn Phàm lúc này lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, rượu theo nó mà có chút sóng nhẹ, nom vô cùng đẹp mắt. Hắn vô cùng bình thản, lại vô cùng nhẹ nhàng khiến cho Ninh Thiên cảm thấy nổi cả da gà.
"Lục tổng, tôi thực sự không hiểu ý của cậu!"
Ninh Thiên nắm chặt lấy cái nàng trong tay, gương mặt có chút bất ổn mà thành.
Không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy lo lắng như vậy!
"Ngày cậu bị Diệp Sinh bắn vào chân, hồi đó tôi cũng có thể nhìn thấy tất cả! Viên đạn cắm không sâu, có thể không để lại di chứng gì. Thế nhưng bây giờ tôi lại có thể thấy cậu đi không bình thường, chắc chắn gặp vấn đề về xương khớp. Mà hơn nữa, Diệp Tử Sâm lại là bác sĩ chuyên về ngành này, nếu nói cậu bị phế bỏ một chân, thì Lục Cẩn Phàm tôi không thể nào mà tin được!"
Người đàn ông kia nói rất thẳng, dường như không có ý định lừa gạt ai chuyện gì.
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm nào có biết, hắn đã khám phá ra bí mật mà Ninh Thiên đã che dấu bấy lâu nay.
"Quả nhiên là Lục tổng, tôi thực sự rất khâm phục cậu!"
Lúc này Ninh Thiên mới bỏ cây nạng ra, hắn có thể hoàn toàn đứng dậy khi không cần cây nạng nữa.
Trác Lâm đứng bên cạnh, nhìn thấy một màn này thì không khỏi ngẩn người.
Lục Cẩn Phàm khẽ nhếch môi, sau đó uống một hơi cạn sạch tất cả chỗ rượu trong ly.
"Cậu vì một người phụ nữ mà phải làm như vậy, có xứng đáng hay không?"
"Cho dù có phải hy sinh vì cô ấy, tôi cũng rất sẵn lòng!"
Đây không phải là lời nói nhất thời, cũng không phải là một lời nói dối.
Quả thực Ninh Thiên đã rất nhiều lần nghĩ đến mình sẽ được đứng bên cạnh Mộc Ngôn, cùng sống chung một ngôi nhà với cô.
Thế nhưng Mộc Ngôn lại giống như một con nhím, sẵn sàng đối đầu với những ami làm hại mình.
"Ngu ngốc!".
Lục Cẩn Phàm đặt mạnh ly rượu xuống mặt bàn, sau đó cũng Trác Lâm hung hãn rời đi.
[...]
Dạo gần đây, quản của Mộc Ngôn thu hút được rất nhiều khách hàng là sinh viên xung quanh gần đó.
Lý do thì rất đơn giản, một phần là nhờ Ninh Thiên và Tề Xuyên có gương mặt đẹp trai, tính lại vô cùng tốt nên khiến cho nhiều khách hàng cảm thấy đặc biệt hài lòng.
Có rất nhiều người đến vì để ngắm hai người họ, điều đó khiến cho Bạch Lam vừa cảm thấy buồn vừa cảm thấy vui.
Cô thảo dài, đi đến bên cạnh chỗ Mộc Ngôn để ngồi:
"Chị Mộc Ngôn, chị vẫn chưa làm xong sao? Bây giờ đã khá muộn rồi, chị mà không đi nghỉ sớm thì sẽ không có sức để làm đâu!"