"Lục Cẩn Phàm, cậu làm gì vậy? Cậu thực sự bị điên rồi sao?"
Ôn Ninh tiến về phía trước, giật lấy khẩu súng trong tay người đàn ông, tức giận hét lớn.
Lục Cẩn Phàm lúc này giống như con rối bị đứt dây, ngồi xuống sàn nhà. Hắn ôm lấy đầu
mình, thực sự bây giờ hắn không biết mình nên làm gì cả.
"Lục Cẩn Phàm, việc của cậu bây giờ là phải sống thật tốt! Cố gắng bù đắp những việc mà cậu đã gây ra, cậu có hiểu không! Hạ Mộc Tâm tuy có lỗi, nhưng cô ta cũng chỉ vì quá yêu cậu mà thôi!"
Cả Lục gia bây giờ, chưa lần nào không khai trở nên căng thẳng đến như vậy.
Ông quản gia đứng ngoài cửa, lúc này lần lẽ lắc đầu rồi trở về phòng.
Ông cũng biết chắc chắn thiếu gia sẽ có ngày phải hối hận, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
[...]
Lúc này, Hạ Mộc Tầm và Tống Doanh Doanh lại nhanh choang chạy ra khỏi Hà thành. Nếu hai người không chạy kịp, chắc chắn Lục Cẩn Phàm sẽ giết họ mất.
Việc mà người đàn ông kia có thể làm, không nghĩ cũng biết được nó sẽ kinh khủng đến
mức nào.
Một người đàn ông đội mũ màu đen bỗng xuất hiện trước mặt của họ.
Tống Doanh Doanh nhanh chóng nhận ra đây là người không tốt lành gì, liền đẩy Hạ Mộc Tầm về đằng sau, còn
mình thì giữ lấy chân của hắn.
"Mộc Tâm, chạy nhanh đi con! Nếu không sẽ gặp nguy hiểm đấy! Đi nhanh đi, không được quay đầu lại! Nhanh đi!"
"Mộc Tầm, chạy nhanh đi con! Nếu không sẽ gặp nguy hiểm đấy! Đi nhanh đi, không được quay đầu lại! Nhanh đi!"
Tổng Doanh Doanh lúc này không thiết đến sự sống của mình nữa. Bà ta kéo lấy ống quần của người đàn ông kia mãi không buông.
Hạ Mộc Tầm chưa kịp định thần lại, đã thấy tiếng súng vang lên. Kèm theo đó là tiếng kêu
thảm thiết của một người phụ nữ.
"Mộc Tâm, chạy nhanh đi con!”
Bản năng của người mẹ trỗi dậy, bà ta cố gắng thuyết phục Hạ Mộc Tầm chạy đi, những bước chân của cô ta cứ dần nặng hơn, không thể nào bước đi nổi nữa. Nhìn người mẹ của mình như vậy, e rằng nếu là người khác cũng không thể nào mà chịu được.
"Con không chạy đâu! Mẹ! Có gì chúng ta cùng đi với nhau!".
Thế nhưng Tống Doanh Doanh lại không để ý, cứ xua tay cô ta đi chỗ khác.
Tiếng súng vẫn không ngừng vang lên. Mãi cho đến khi Hạ Mộc Tầm chạy xa hẳn một đoạn mới không nghe thấy nữa.
Người đàn ông áo đen nhìn thấy bộ dạng hớt ha hớt hải của Hạ Mộc Tầm, ngay lập tức các đốt ngón tay liền gập lại với nhau.
Nếu không phải hôm nay Tống Doanh Doanh ngăn cản, thì chính là ngày chết của cô ta. Người phụ nữ đó, hoàn toàn không xứng đáng được sống ở trên đời này nữa.
"Đại ca, để chúng em đi bắt cô ta!"