"Chị Mộc Ngôn, chị gái của em gặp tai nạn ở sân khấu, hiện giờ đang nguy kịch ở bệnh viện! Phía bên kia không một lời giải thích, ngay lập tức đập tiền vào mặt bố mẹ em kêu họ
mau rút đơn kiện! Nếu không chắc chắn gia đình em sẽ sống không bằng chết!"
"Chị Mộc Ngôn, chị gái của em gặp tai nạn ở sân khấu, hiện giờ đang nguy kịch ở bệnh viện! Phía bên kia không một lời giải thích, ngay lập tức đập tiền vào mặt bố mẹ em kêu họ mau rút đơn kiện! Nếu không chắc chắn gia đình em sẽ sống không bằng chết!"
Mộc Ngôn không tìm hiểu về chị gái của Bạch Lam nhiều, thế nhưng cô ấy cũng đã đến quán của cô vài lần.
Theo như Mộc Ngôn thấy, chị gái của Bạch Lam tên là Bạch Vũ, là một người khá chín chắn cũng như quan tâm đến người em gái này.
Bạch Vũ là một diễn viên nghiệp dư, thường đóng những nhân vật phụ nên được ít người biết đến.
Bản thân cô ấy đam mê diễn xuất từ nhỏ, dù có khó khăn thế nào cũng nhất quyết không chịu bỏ nghề.
Mộc Ngôn nâng mặt của Bạch Lam lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô bé:
"Em mau nói cho chị biết, người gây ra rốt cuộc là ai? Chị chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho gia đình em!"
Thế nhưng ngược lại, Bạch Lam vẫn chưa thể nào hồi phục được tinh thần, vẫn ôm lấy Mộc Ngôn mà khóc. Điều này khiến cho Ninh Thiên không khỏi tức giận.
"Bạch Lam, cô mà không mau nói ra, coi chừng tôi sẽ không bao giờ tha cho cô đâu!"
Bạch Lam vốn dĩ đã buồn, nghe lời Ninh Thiên nói thì ngay lập tức không chịu được nữa, vẫn ôm lấy Mộc Ngôn để khóc.
“Mẹ em nói, người gây ra chính là phu nhân của Lục thị, tên là Hạ Mộc Tâm. Vì chị em sơ ý làm bẩn chiếc áo của cô ta, cô ta liền gây khó dễ, khiến cho chị ấy bị ngã từ lan can của tầng bốn xuống dưới đất! Hiện tại đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, khó dữ được tính
mạng trong thời gian sắp tới! Chị Mộc Ngôn, bây giờ em không biết mình nên làm thế nào cả!"
Mộc Ngôn ôm cô bé vào lòng.
Vì khóc nhiều nên nước mắt nước mũi dính hết vào áo của cô.
Thế nhưng Mộc Ngôn vẫn không quan tâm đến chuyện đó. Người hại chết Bạch Vũ, lại là em gái của cô, Hạ Mộc Tầm ư?
Cả quán ăn lúc này bỗng chìm vào yên lặng.
Thỉnh thoảng lại có vài vị khách bước vào, thế nhưng dường như cảm nhận được không khí ảm đạm, nên họ cũng không ở lại quá lâu.