Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Hạ Mộc Ngôn, chị nên đi chết đi!"

Hạ Mộc Tầm định dơ con dao lên, đâm vào ngực trái của cô. T

hế nhưng khi ra tay thì cô ta bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó. Bây giờ Hạ Mộc Tầm vẫn đang mang thai, sợ rằng đứa bé này nguy cơ cao sẽ không phải là con ruột của Lục Cẩn Phàm.

Vì hắn đã lâu không chạm vào cô ta rồi. Nắm chặt con dao trong tay, Hạ Mộc Tầm cố gắng không giết cô gái vô cùng chật vật dưới đất. Khẽ mỉm cười khinh bỉ, cô ta bỏ ra ngoài. Bây giờ vẫn nên nghĩ về sau này, biết đâu giữ lại mạng sống còn có tác dụng. Mẹ của cô ta- Tổng 

Doanh Doanh cũng đã nói rồi, nên suy xét mọi chuyện có thể diễn ra. 

Hạ Mộc Tầm nheo mắt lại nhìn xem có ai nhìn thấy mình không, rồi lẻn nhanh vào trong biệt thự. Cô ta 

nhanh chóng giấu đi con dao ở trong tay, lên giường ngoan ngoãn ngủ đợi Lục Cẩn Phàm đi làm về. Nhưng cô ta lại không biết, ở đằng xa, Ninh Thiên ngay lập tức bẻ gãy chiếc bút trong tay. Hắn nghiến 

răng, nhưng sau đó lại đánh xe rời đi. 

[...] Lúc Mộc Ngôn tỉnh dậy thì đã thấy cả người mình đau nhức. Bây giờ cô rất muốn đi đến chỗ khác, nhưng chợt nhận ra là mình đã không thể nào di chuyển được nữa. Cô cười khẩy, sau đó liền kiếm chỗ dựa để đứng lên. Suốt cả hôm qua đến giờ, cô vẫn chưa được ăn 

một thứ gì cả, bụng đã sôi sùng sục luôn rồi. 

Cánh cửa nhà kho mở ra, Lục Cẩn Phàm hai tay đút túi đi vào, ánh mắt nhìn người phụ nữ có chút khinh thường. Hắn cười khinh bỉ, sau đó đi đến chỗ Mộc Ngôn, bóp mạnh vào cằm của cô. "

Hạ Mộc Ngôn, cô bị què như vậy mà vẫn muốn bỏ trốn hay sao? Cô đúng là loại người phụ nữ để tiện nhất mà tôi từng gặp!"

Cô không cãi lại, cũng chẳng thèm muốn nói thêm câu nào với hắn nữa. Bây giờ đối với Lục Cẩn Phàm dường như cô có chút bài xích, bài xích ngay cả với chồng của mình.

Mộc Ngôn nghĩ tới mà 

không khỏi xót xa trong lòng. 

"Sao vậy? Bây giờ lại không muốn nhìn thấy tôi nữa sao? Hạ Mộc Ngôn, cô đừng quên bây giờ mọi hành động của cô đều nằm trong phạm vi của tôi. Nên cho dù cô muốn chết, cũng phải là do tôi chính tay giết chết cô!" Thế nhưng Mộc Ngôn vẫn không để ý đến lời Lục Cẩn Phàm nói, từng bước chập chững đi ra ngoài. "

Cho dù tôi có chết, cũng phải lôi kéo anh chết cùng!"

Trời nắng xanh, chim bay líu lo, vạn vật bắt đầu sinh sôi nảy nở, chuẩn bị chào đón một năm mới Tết đến xuân về. Thế nhưng đối với Hạ Mộc Ngôn lại giống như một màn tra tấn tù đày. "

Mau đi rửa chân cho tôi!"

Hạ Mộc Tầm ngồi chễm chệ trên ghế, vô cùng bình thản mà sai vặt chị mình.

Lục Cẩn Phàm đã nói  rồi, cô ta có thể sai khiến Mộc Ngôn bất cứ lúc nào, chỉ cần có thể khiến cô sống không bằng chết là 

được. Mộc Ngôn lê lết đi đến, bê thêm chậu nước, rửa chân cho em gái của mình.

" Sao nước nóng vậy? Bộ cô đang muốn hại chết phu nhân của chúng tôi sao?" 

Một người phụ nữ đi đến, tát mạnh vào má của Mộc Ngôn, khiến toàn bộ chậu nước đổ vào người cố. 

Hạ Mộc Tầm không những không để ý, mà ngược lại còn có chút khinh thường. 

Mộc Ngôn lúc này cố kìm chế nước mắt, dùng lực của mình đi nhặt cái chậu bị rơi. 

"Tôi phạt cô, hôm nay phải ngồi ở đây, cô mà trốn là tôi sẽ sai người giết chết cô!" 

Nữ giúp việc kia hình như không có ý định tha cho cô, liên tục văng ra những câu khó nghe. Cô ta là 

người mới đến, hoàn toàn không biết thân phận thật sự của Mộc Ngôn ở căn nhà này hồi trước. 

Tay và chân đã bị phế, bây giờ thứ duy nhất giúp cô có thể đi được bình thường chính là chiếc nang đã cũ rích mà Lục Cẩn Phàm vứt ở trong nhà kho. Mộc Ngôn từng bước đi xuống bậc thềm, rất lâu mới đi đến trước hiên nhà. 

Nữ giúp việc kia cười khẩy, sau đó lấy chân ngáng đường của Mộc Ngôn đi, khiến cô ngã xuống bậc 

thềm, máu chảy dài trên trán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK