"Hạ Mộc Ngôn, nếu cô đã trốn tôi thì hãy trốn cho kỹ, đừng để sau này khi tôi gặp lại cô, sẽ khiến cô chắc chắn sống không bằng chết!"
Hạ Mộc Tâm tuy không thể nghe thấy rõ Lục Cẩn Phàm nói gì, thế nhưng khi nghe thấy ba từ Hạ Mộc Ngôn thì ngay lập tức cô ta liền cảm thấy tức giận.
Các ngón tay bấm mạnh vào nhau, giống như máu chỉ muốn bật ra đến nơi.
[...]
Thời gian không dài cũng không ngắn, thấm thoát cũng đã được 7 năm.
Mộc Ngôn bây giờ tuy không thể đi lại cũng như sinh hoạt được bình thường, thế nhưng bên cạnh cô luôn có những người bạn rất tốt.
Từ ngày trở về từ căn biệt thự hoang dã kia, Ninh Thiên đã suýt nữa gặp nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng cũng nhờ Diệp Tử Sâm ở đó kịp thời, nên có thể giữ lấy một mạng cho
hắn.
Ninh An cũng không còn bài xích đối với cô nữa, sau khi Ninh Thiên rời khỏi Ninh thị, thì hắn cũng không làm ở đấy thêm một ngày nào nữa.
Cả bốn người lánh nạn sự đời, không quan tâm đến giới doanh nhân nữa.
"Mộc Ngôn, hôm nay là ngày Lục Cẩn Phàm và Hạ Mộc Tâm kết hôn. Em có định đến tham gia không?"
Ninh Thiên ngồi trên xe lăn, đưa đến cho cô một tấm thiệp màu đỏ.
Mặc dù hắn sợ Mộc Ngôn sẽ hối hận, sẽ rời xa hắn, thế nhưng hắn vẫn muốn cho cô một sự lựa chọn của bản
thân mình.
Mộc Ngôn đang tính toán thu chi tháng này, nghe Ninh Thiên nói thì tay có chút cứng lại. Nụ cười trên miệng cô cũng không còn được tự nhiên như lúc đầu nữa:"Ninh Thiên, tôi và anh ấy đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi! Chúng tôi vẫn coi như không quen biết nhau thì ổn hơn!"
Nghe thấy những lời nói này của cô, Ninh Thiên cũng không nói thêm câu nào nữa. Hắn chỉ mỉm cười nhẹ, sau đó đẩy xe lăn rời đi.
Từ sau vụ lần trước, khi Diệp Sinh dùng súng bắn vào chân Ninh Thiên, thì đồng thời cũng đã phế đi rồi.
Thế nên Diệp Tử Sâm cũng đã mở một quán cà phê nhỏ cho hai người. Cho dù có tưởng tượng giỏi như thế nào, chắc chắn Mộc Ngôn sẽ không thể nào ngờ được người đàn ông kia đã từng tài ba xuất chúng như thế nào.
Cả đời hô mưa gọi gió của anh vậy mà lại thảm bại trong tay của một người phụ nữ.
"Ninh Thiên!"
Nhìn bóng dáng của người đàn ông đang dần dần khuất xa, Mộc Ngôn mới dùng hết lực
của mình, gọi to. Cô không biết về người đàn ông kia nhiều, theo như lời của Diệp Tử Sâm
nói thì anh ta đã cứu cô hai lần.