"Thiếu gia, Hạ tiểu thư sắp nguy kịch rồi! Nếu cậu còn không nhanh lên, thì cô ấy sẽ không sống quả
đêm nay!"
Ông vừa nói, trong lòng không khỏi có chút chua xót trong lòng. Nếu lần này ông không thể thuyết
phục thiếu gia lần nữa, e rằng vị Hạ tiểu thư kia sẽ thật sự khó mà qua nổi.
Lục Cẩn Phàm đang muốn kí vào tập tài liệu ở trên mặt bàn, nghe ông quản gia lần nữa vào thông báo thì ngay lập tức dừng lại.
Hắn vốn dĩ tưởng chuyện này chỉ là trò đùa của Hạ Mộc Ngôn, nhưng hình như hắn để ý nãy giờ vẫn chưa thấy cô trở về.
Lục Cẩn Phàm đã vứt cô ở lại giữa đường, những đoạn đường này có rất nhiều xe qua lại, nên chắc
chắn sẽ không thể gặp nguy hiểm được.
" Rốt cuộc cô ta còn muốn làm gì nữa?"
Thế nhưng ông quản gia bỗng giật mình, không hiểu thiếu gia của mình đang nói bệnh gì.
"Thiếu gia, bệnh viện mới vừa thông báo! Phát hiện một cô gái trước cửa ngoài. Toàn thân cô ấy chảy rất nhiều máu, hơn nữa nhìn sơ qua là có thể thấy đã bị xâm hại tình dục rất nhiều lần! Các bác sĩ đã kiểm tra tổng quát cho cô ấy,phát hiện xương châm và xương tay là bị thương nặng nhất, khi cả hai chỗ đều bị đánh gãy làm đồi! Bên kia ra tay cũng quá ác độc, họ cũng đã đổ axit loại mạnh lên mặt của cô ấy, bây giờ đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nội tạng bị thương quá phân nửa, e rằng nếu để chậm trễ sẽ không thể cứu chữa được nữa!"
Ông nói không nhanh không chậm, dường như đang kể lại những gì mà những người phụ nửa kia trải qua, nhưng lại khiến mấy người giúp việc đứng ở ngoài cửa cảm thấy nổi cả da gà. Đối với một người phụ nữ, gương mặt cũng rất quan trọng. Khi nhan sắc đã không còn, thì dù có sống
cũng thể nào cảm thấy ý nghĩa.
Lục Cẩn Phàm thì cảm thấy giống như có viên đá rất to đập vào người mình, trái tim hắn dường như đang muốn nổ tung. "Là Hạ Mộc Ngôn nói với ông như vậy sao? Ông hãy bảo cô ta tốt nhất dừng hòng dở trò trước mặt
của tôi!"
Hắn bây giờ vẫn không tin những điều kia là thật, hắn nghĩ tất cả là do Mộc Ngôn gây ra.
Dĩ nhiên rồi, hắn vẫn chưa từng tin tưởng người con gái ấy. Dù cho cô có nói gì đi chăng nữa, hắn cũng không bao giờ lắng nghe. "Thiếu gia, tôi nói toàn bộ là sự thật. Tất cả không có nửa lời nói dối!" Lục Cẩn Phàm có chút hoài nghi, hắn thực sự không biết bây giờ mình nên làm thế nào cả. "Reng... reng!".
Tiếng chuông của hắn đúng lúc vang lên, khiến cho Trác Lâm có chút nhíu mày. Hắn đi lên, nói nhỏ
vào tai của Lục Cẩn Phàm:" Thiếu gia, có cần tôi nghe hộ không?"
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm lại không để tâm, hắn vẫn nghe và không để ý đến sự giúp đỡ của Trác
Lâm. Đầu dây vừa kết nối, bên kia đã có giọng nói vô cùng gấp gáp của một người phụ nữ:" Alo cho tôi
xin hỏi đây có phải là số điện thoại của cô Hạ Mộc Ngôn không? Bây giờ cô ấy đang cực kỳ gặp nguy
hiểm ở bệnh viện! Mong anh hãy đến sớm nhất để có thể ký giấy xác nhận phẫu thuật, nếu không cô ấy
e rằng sẽ không cố gắng được bao lâu nữa!" Lục Cẩn Phàm lúc này mới thấy toàn thân mình như bị một thứ gì đó chém làm đôi, tim của hắn bỗng thắt chặt lại theo từng cơn. Khiến hắn cảm thấy đau buốt. Trong thâm tâm hắn, có hàng ngàn giọng nói đang gào thét, muốn đến bên Mộc Ngôn ngay lập tức.
" Hủy tất cả các cuộc họp trong tuần này đi cho tôi! Còn cậu Ôn Ninh, cậu có biết chút ít về y thuật,
nếu được thì hãy đến giúp một tay! Trác Lâm cậu hãy cố gắng liên lạc với Diệp Tử Sâm, anh ta là người
duy nhất tiến hành được cuộc phẫu thuật nguy hiểm này!"
" Những thiếu gia, Diệp công tử đã đi ra nước ngoài, bây giờ nếu cho cậu ấy trở về gấp e rằng sẽ khao
có thể trở về đúng thời gian! Hay chúng ta hãy tin vào năng lực của Ôn tổng thử xem!"
Trác Lâm lúc này mới nói lên suy nghĩ của mình. Nãy giờ hắn vẫn chưa tin lời ông quản gia nói là đúng, nhưng bây giờ khi nghe thấy lời của bác sĩ nói hắn vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Rõ ràng hắn đây là lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!
" Chết tiệt!"