" Ninh tổng, có vẻ anh nghĩ mọi chuyện theo hướng quả tích cực rồi. Nếu tôi thực sự cần tiền, thì đã cao chạy xa bay từ lâu rồi, chứ không phải ở đây nói nhăng nói cuội gì cả!".
Diệp Sinh trong giọng không khỏi có chút khinh thường, hắn vốn dĩ thông qua chuyện này là để giết chết Lục Cẩn Phàm, sau đó mới cao chạy xa bay ra khỏi Hà thành.
"Vậy là mọi người hôm nay đã đến đầy đủ! Vậy thì đúng lúc tôi cũng muốn cho các người xem cái này!"
Lục Cẩn Phàm còn chưa hiểu rốt cuộc Diệp Sinh hắn muốn dở trò gì nữa, đã thấy một đoạn video được gửi vào điện thoại của mỗi người.
Khi nhìn thấy, Lục Cẩn Phàm cũng không khỏi nhăn mặt lại vì tức giận.
Người ta vẫn thường nói khổ nhất vẫn là con dâu của hào môn.
Bất cứ làm việc gì, đi đâu
cũng phải để ý đến xung quanh.
Đoạn video đầu tiên là về Mộc Ngôn, trong suốt quá trình ở lại Lục gia, cô đã bị hành hạ ra sao, đối xử như thế nào, tất cả đều quay vô cùng rõ ràng.
Ninh Thiên nắm chặt lấy bàn tay của chính mình, phải cố gắng lắm hắn mới kìm được nỗi tức giận giống như núi lửa đang phun trào.
Nhìn ngày ngày cô bị hành hạ đánh đập, lòng hắn lại thấy vô cùng xót xa và thương hại.
Rõ ràng người phụ nữ hắn yêu ở ngay trước mắt, vậy mà lại chẳng thể giúp gì được cho cô. Đây có lẽ là chuyện mà cho dù có chết hắn cũng không thể nào mà quên được.
Đến đoạn thứ hai, lại là đoạn mà Hạ Mộc Tầm được đối xử vô cùng tốt. Trái ngược hẳn với
sự thê thảm của Mộc Ngôn.
" Rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
Diệp Tử Sâm mặc dù vô cùng tức giận, thế nhưng cũng hiểu ra bây giờ là cần giải cứu hai người kia, chứ không phải là đứng đây để mà cãi nhau.
Khóe miệng Diệp Sinh khẽ nhếch lên, đúng là ở đây chỉ có mỗi Diệp Tử Sâm là đủ quyết đoán mọi chuyện.
Mấy người kia vẫn còn quá bốc đồng, hoàn toàn không hiểu được mọi chuyện đang diễn ra.
" Tôi muốn mạng của Lục Cẩn Phàm hoặc là của một trong số ba người các anh! Nếu không thì tôi sẽ cho một trong hai người phụ nữ này phải chết!"
Ninh Thiên nghe vậy, ngay lập tức mọi người đều xôn xao thảo luôn xem Lục tổng sẽ cứu ai yeu misc.
Với tính cách xưa nay của Lục Cẩn Phàm, thì để đoán được là điều rất khó.
" Diệp Sinh, cậu nghĩ tôi sẽ dễ chết như vậy sao?"
Lục Cẩn Phàm trong giọng có chút khinh thường, xưa nay hắn vẫn luôn được mệnh danh
là sống dai như đỉa, làm sao có thể dễ chết được.
Diệp Sinh khẽ nhíu mày, vô cùng hài lòng này của Lục Cẩn Phàm:
" Quả nhiên là Lục tổng,
không ngờ anh vẫn nguy hiểm như ngày nào!"
Hắn từ dưới đất nhặt lên một thứ gì tổng, khiến cho tất cả mọi người ngay lập tức chuẩn
bị rút súng. Ninh Thiên khẽ mỉm cười, những người này đều được huấn luyện tuyệt vời.
" Lục tổng, trong căn nhà này tôi có dấu một quả bom hẹn giờ. Thời gian tối đa là một tiếng, nghĩa là anh có một tiếng để cứu người phụ nữ mà mình yêu, không biết anh sẽ chọn ai đây nhỉ?"