Mộc Ngôn lúc này quay lại nhìn, khi nhìn thấy bức ảnh của Ninh Thiên, cô liền nhẹ nhàng
cầm lấy.
Suốt bảy năm qua, cô đã từng rất nhiều lần nhìn thấy người đàn ông kia cười, nhưng chưa bao giờ được rạng rỡ như thế này.
"Em hãy mau mang đi trả lại! Chúng ta đã không còn quan hệ gì với người đàn ông ông đó nữa rồi!"
"Vâng!"
Tề Xuyên ngoan ngoãn vâng lời, nhưng Mộc Ngôn chợt nhận ra việc gì đó, liền nói lại:"Em mang chúng đến cho Ninh An đi! Coi như vật về với chủ cũ!"
Khoảng thời gian không ngắn không dài đã khiến cho Lục Cẩn Phàm bắt đầu lấy lại được sức sống của mình. Hắn vẫn thường xuyên đến chỗ của Mộc Ngôn, nhưng chỉ nhận được câu trả lời là cô không có nhà.
Hắn hoàn toàn biết, hoàn toàn hiểu được lỗi lầm mà mình gây ra chắc chắn sẽ khoa lòng tha thứ.
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm vẫn mang một chút hy vọng nho nhỏ là có thể gặp được cô.
Nhiều lần đứng dưới trời mưa, hắn đã bị cảm nặng. Thế nhưng người đàn ông vẫn không từ
bỏ ý định điên rồ của mình, vẫn kiên trì đứng đấy cho đến trời sáng.
"Chị Mộc Ngôn, nếu chị không xuống nói chuyện với người đàn ông kia, chắc hẳn sẽ đứng đấy suốt đời mất!"
"Cứ để cho hắn đứng đấy đi! Đó chính là hậu quả mà hắn phải gánh lấy!"
Bạch Lam cũng hiểu bây giờ Mộc Ngôn không muốn gặp ai hết, liền đóng cửa rèm lại. Thế nhưng cô đâu biết, ở bên dưới Lục Cẩn Phàm vẫn muốn để lên trên này. Khi nhìn thấy hy vọng của mình bị dập tắt, hắn tự cười khổ. Hóa ra bây giờ hắn đang chính
là tự làm khổ mình sao?
Trời càng lúc càng tối dần, những đám mây đen lại lần nữa trút xuống. Bạch Lam không yên phận sợ người đàn ông kia bị cảm, thế nhưng đã ngay lập tức bị Tế Xuyên chặn lại.
Tế Xuyên lắc đầu, khuyên Bạch Lam không nên làm như vậy.
Mộc Ngôn bây giờ là quan trọng nhất, khi mà cô vẫn chưa thể nào mà ổn định lại tâm trạng của mình được.
Sau cái chết của Ninh Thiện, Mộc Ngôn thường xuyên mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy hồi nhỏ mình đã bị đối xử ra sao, đã bị đạn bắn xuyên người là như thế nào.
Những kí ức đó, vốn dĩ đã bị Tống Doanh Doanh và Hạ Minh Chính cho người thôi miên khiến cô quên đi, nhưng bây giờ một lần nữa nó đã quay lại mất rồi. Ngoài trời không hề có dấu hiệu muốn tạnh lại, mà bên trong Diệp Tử Sâm ngồi bên ngoài
cũng lơ đãng mà ngủ quên mất.
"Bác sĩ Diệp, dù sao anh cũng mệt rồi, hay là anh về phòng ngủ trước đi! Ở đây đã có tôi và
Tề Xuyên trông rồi!"
Diệp Tử Sâm cười gượng gạo, anh nhanh chóng điều hòa lại trạng thái của mình.
Lúc này, chiếc TV vốn dĩ đang được bật kênh, liền bắt đầu phát trực tiếp:
" Vào chín giờ tối
nay, tại trạm tàu số chín, một người dân đã phát hiện thi thể của một người phụ nữ xấu số tại đây! Theo lời khai ban đầu của các nhân chứng, người phụ nữ này nguy cơ cao là đã băng qua đường sắt, rồi xảy ra va chạm với chiếc tàu hỏa vừa đi qua!"