"Chỉnh sửa ảnh thì đã sao? Chỉ cần bây giờ tôi phát tán đoạn video này ra ngoài, chắc chắn Bạch Lam sẽ bị hủy hoại, cô ta sẽ không thể đi học, đi làm hay đi bất cứ đâu được nữa! Tôi không tin Cố Dương tôi không thể hủy hoại cuộc đời của cô ta!
Cố Dương vô cùng hài lòng mà mỉm cười, hắn lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, thế nhưng lại vô tình chọc tức Ninh An.
Năm xưa ở Hà thành, hắn và Ninh Thiên đầu đội trời, chân đạp đất. Chỉ cần dậm chân một cái là giá cổ phiếu của các công ty con sẽ tăng lên nhanh chóng, hàng dài người muốn hợp tác với bọn họ mà còn không được.
Vậy mà bây giờ, Ninh Thiên lại phải nhẫn nhịn một thằng nhóc ngay cả lỗ mũi còn vắt không sạch, "Nếu cậu còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ khiến cho gia đình cậu tang gia bại sản trong đêm nay!"
Bạch Lam lúc này lại vô cùng hoảng sợ, cô không hiểu tại sao mình lại luôn muốn trốn tránh sự thật. Cô quá hèn yếu, quá ích kỷ cho chính bản thân mình.
"Chị Mộc Ngôn, chị không cần phải bảo vệ em nữa! Nếu mọi người con thế này nữa, chắc chắn sẽ bị liên lụy!" Tề Xuyên nhìn thấy cảnh này, chỉ trầm mặc trong giây lát, sau đó ra chỗ bàn làm việc lấy
ra chiếc máy tính mới mua.
"Chị Hạ, chị gửi cho em đoạn clip vừa rồi! Em chắc chắn có thể đưa đoạn video trở về nguyên dạng của nó!".
Mộc Ngôn hơi bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Ninh Thiên và Tề Xuyên cùng thảo luận với nhau rồi.
"Bạch Lam, không phải cậu còn muốn đi làm, muốn sống hay sao? Vậy còn không mau qua đây cho tôi!"
Lập Tuyết lập tức quát to, khiến cho mọi người phải hoảng sợ.
"Cô mà còn đi qua đấy, là chúng tôi sẽ không cứu được nữa đâu!"
Ninh Thiên lúc này vô cùng ôn nhu, khiến cho trái tim của Bạch Lam khẽ đập nhanh. Cô trước nay vẫn luôn trốn tránh Ninh Thiên, là bởi vì cô thật sự không dám đối diện với anh.
Rất nhiều người tụ tập tại quán của Mộc Ngôn, khiến cho việc kinh doanh của cô vô cùng bất lợi.
Vậy mà Lập Tuyết và Cố Dương vẫn không hề rời đi, khiến cho Ninh An càng thêm
tức giận.
"Có chuyện gì mà tụ tập đông người thế!"
Một giọng đàn ông vang lên, đi vào quán của Mộc Ngôn khiến cho những người còn lại vô cùng biết điều mà tản ra.
"Bố! Là bọn họ cố ý gây sự với con!"
Lập Tuyết ngay lập tức đổi trắng thay đen, vui vẻ chạy ra chỗ của người đàn ông đi đến bằng chiếc xe sang trọng. Đây là Cục trưởng Cục Cảnh sát của Bắc thành, ai ai cũng phải nể sợ ông ta vài phần.
"Ai dám bắt nạt con gái bảo bối của ta vậy hả?!"
Lập Sung nhẹ nhàn vuốt tóc con gái, sau đó tiến vào cửa hàng của Mộc Ngôn. Nơi đây tuy không quá xa hoa, nhưng ngược lại rất yên bình nên thơ, khiến cho Lập Sung mỉm cười hài lòng. "Bố! Là bọn họ gây chuyện với con và Cố Dương!"
Ninh An lúc này lại vô cùng tự nhiên mà chen vào giữa dòng người, đi xuống cuối bếp của
quán ăn.