Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng thứ hai,bầu trời trong xanh, nhà nhà dắt con mình đi ra ngoài để dạo phố. Mộc Ngôn lại nằm trên giường bệnh, nghĩ ngợi về những gì mà mình vừa trải qua. 

Cô thật không dám tin, những người mà cô yêu thương, lại có thể đối xử như vậy với mình. Lúc này Diệp Tử Sâm mới đi vào, trên tay cầm theo một ít cơm cho cô.

" Mộc Ngôn, tôi trước nay không giới trong việc an ủi người khác, nhưng mong cô hãy cố gắng vượt qua, đừng để cho bản thân phải suy yếu, cũng như đừng có suy nghĩ đến chuyện không may kia nữa!" 

Thế nhưng đáp lại những lời an ủi của anh, chỉ là sự im lặng đến từ cô. Mộc Ngôn quay lưng về phía Diệp Tử Sâm, dần dần chìm vào giấc ngủ. 

" Mộc Ngôn, cô có thấy chúng ta rất có duyên không? Mỗi khi cô gặp nguy hiểm, thì tôi vẫn luôn là người đứng dậy chống đỡ cho cô.

Tôi thích nhìn cô cười, vì như vậy khiến cho tôi nhớ lại đứa em gái của mình. Đã từng có một thời gian, tôi nhầm tưởng cô chính là con bé! Mộc Ngôn, tôi vẫn luôn cảm thấy cô rất quen thuộc, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?" 

Anh nắm lấy bàn tay của cô, từ từ cảm nhận bàn tay bé nhỏ ấy. Tay của Mộc Ngôn thực sự rất nhỏ, chỉ bé bằng hai phần ba bàn tay của anh.

"Bác sĩ Diệp, tôi nghĩ anh đã nhận nhầm người! Tôi và anh trước nay chưa từng gặp nhau, sao có thể quen nhau được!" 

Mộc Ngôn có chút đờ đẫn mà lắc đầu. Tuy vài lần trước gặp anh, cô cũng có cái cảm giác đã từng gặp anh ở đâu đưa rồi. Thế nhưng ngay lập tức cũng đã bị cô dập tắt.

Cô xưa nay chỉ là một người ở trong Hạ gia,làm sao có thể quen biết được người quyền cao chức trọng giống như Diệp Tử Sâm.

Hạ Mộc Tâm đã từng nói với cô rằng, cô mãi mãi chỉ là thể thân, chỉ là một người ăn ở của Hạ gia. Năm xưa ông bà Hạ nhặt cô mang về,chính là để cho cô phải báo đáp công ơn mà họ dành cho cô.

" Mộc Ngôn, tôi biết mình nói lời này là không phải! Thế nhưng cô có muốn rời xa Lục Cẩn Phàm hay không? Nếu cô muốn, thì tôi sẽ đưa cô đến một nơi thật xa không ai biết cả!"

" Diệp tổng tôi thực sự cảm ơn anh! Thế nhưng... bây giờ tôi không muốn đi đâu cả. Bây giờ thân thể của tôi đã thực sự bị vấy bẩn, hoàn toàn không xứng đáng có được hạnh phúc 

nữa" 

Mộc Ngôn không phải là một người ngốc, cô hoàn toàn hiểu rằng Lục Cẩn Phàm chắc hắn 

sẽ không tha cho Diệp Tử Sâm, nếu anh ta dẫn cô đi bỏ trốn. 

" Vậy chẳng lẽ nào cô muốn ở đây chịu sự hành hạ về thể xác này hay sao? Mộc Ngôn, cô là một cô gái tốt, có xứng đáng tìm được một người xứng đáng hơn Lục Cẩn Phàm! "

"Thế nhưng trong tim tôi, anh ấy vẫn là người tuyệt vời nhất!"

Bây giờ, Diệp Tử Sâm thật sự rất muốn mọi tim của người phụ nữ kia ra, sao cô lại có thể hiền lành đến như vậy.

Hạ Mộc Ngôn yêu Lục Cẩn Phàm, điều đó hầu như cả Hà thành không ai là không biết, thế nhưng tình yêu của cô lại quá mù quáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK