Mục lục
Yêu một người nợ một đời - Hạ Mộc (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô rất muốn chạy nhanh ra ngoài, trốn khỏi nơi tù đày như thế này. Đã 1 tuần rồi, cô vẫn không hề được ra khỏi đây. Lục Cẩn Phàm hạ lệnh, không có lệnh của hắn, không ai được ra khỏi đây cả. 

Xung quanh chỉ toàn 4 bức tường, không khí ngột ngạt tới cực điểm. Cả căn phòng bệnh dường như chỉ có chiếc cửa sổ là sáng nhất. Thế nhưng nó cũng bị cài rất chặt. 

Cửa phòng mở ra, theo phản xạ Mộc Ngôn quay đầu lại. Hóa ra không phải ai khác, chính là Tiểu Hồng, người từng được coi là người mà cô tin tưởng nhất! 

Bây giờ cô ta đã khác hơn rất nhiều, không phải là cô người hầu ngây thơ chất phát nữa. Ngược lại, thời gian đã cướp đi của cô rất nhiều thứ, nhưng lại tặng cho cô ta tất cả. 

Gần đây, Lục Cẩn Phàm đối xử với cô ta rất tốt. Khi nào muốn gì, thích gì hắn đều mua cho. Tất cả hành động của hắn, đều khiến cho Tiểu Hồng sinh ra vọng tưởng. Cô ta nghĩ mình đã có được Lục Cẩn Phàm, đã gần đến bước thành công thâu tóm được Lục gia. 

Giờ đây, cảnh vật tuy còn những người xưa đã mất. Cô ta đã không còn là người mà Mộc Ngôn biết nữa, tiền tài, danh vọng đã khiến cho con người ta thay đổi. Tiểu Hồng mỉm cười bước vào, trong tay xách một bát canh gà. Cô ta vẫn như 

vậy, đóng kịch vẫn cực kì giỏi, rất dễ qua mắt được người khác. 

Cô ta hôm nay mặc chiếc váy rất ngắn, nếu không cẩn thận có thể khiến người khác giới máu sôi trào chỉ muốn đè cô ta dưới thân. Tiểu Hồng trước kia, đã chết rồi! 

Mộc Ngôn vẫn không hề nói gì, mặc cho cô ta xúc canh ra bát, từ từ đi đến ngôi 

trên giường bệnh của cô. Mộc Ngôn bây giờ cực kì xanh xao, vì thời gian ngủ của cô rất dài, nên bây giờ cũng rất gầy. Cánh tay của cô, chắc chỉ bằng 2 phần 3 cánh tay Tiểu Hồng. "Thiếu phu nhân, cô đừng có nhìn tôi như vậy! Cô như vậy khiến tôi cảm thấy sợ lắm đó!" 

Cô ta ôm lấy 2 vai mình, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu như là thời gian trước, Mộc Ngôn sẽ cảm thấy cô ta cực kì đáng thương. Thế nhưng bây giờ, chỉ có chán ghét và khinh bỉ. "Tiểu Hồng, cô đã thay đổi rất nhiều! Thời gian đúng là không tha cho 1 ai cả, cô và tôi, đều đã thay đổi cả rồi! Cô đã không còn là cô gái xinh đẹp, hiền lành mà tôi quen nữa! Cô đã thực sự thay đổi, khiến tôi không khỏi cảm thấy bất ngờ đó!" 

Bỗng nhiên, Tiểu Hồng đặt mạnh bát canh xuống bàn, làm nó bắn lên cánh tay áo của cô. Bát canh mặc dù rất nóng, thế nhưng cô lại không hề cảm thấy đau. Vết thương bên ngoài, vẫn không sắc bằng vết thương trong tim. "

Hạ Mộc Ngôn, cô đừng có ra vẻ rằng mình là bà tiên trước mặt tôi nữa! Tôi đã không vòn là Lý Tiểu Hồng suốt ngày bị mọi người bắt nạt, sai khiến nữa! Tôi đã có tất cả, đã được mọi người tôn trọng, sùng bái! Còn cô thì sao, Hạ Mộc Ngôn, cô vẫn đáng thương như vậy! Với tình trạng này của cô, chỉ khiến cho đàn ông cảm thấy cực kì ghê tởm!" 

"Tiểu Hồng, cô làm như vậy có thấy vui không? Tâm trạng có vui không? Những thứ mà cô mong muốn, bây giờ đều đạt được rồi!" 

Hạ Mộc Ngôn vẫn ngồi đó, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ lúc nào, tuyết đã ngừng rơi, mặt trời cũng đã bắt đầu lên cao. Những đứa trẻ cũng bắt đầu 

chạy ra nô đùa với nhau. Bên cạnh chúng luôn có người lớn đi theo. "Từ nhỏ, tôi đã bị gia đình ghét bỏ! Mẹ tôi lúc nào cũng thương em gái hơn tôi! Nhiều lúc tôi muốn hỏi mẹ, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Nhìn lũ bạn hàng xóm hàng ngày ai cũng có mẹ đưa đi đón về, tôi thật sự rất thèm muốn một người mẹ! 

Năm tôi học lớp 3, cô giáo yêu cầu tôi phải dẫn mẹ đến để họp phụ huynh! Thế nhưng khi tôi bảo bà, bà không nói 1 câu nào khác, chỉ tậg tôi 1 cái bạt tai vào mặt! Tiểu Hồng, 4 ngày nữa là sinh nhật bà ấy, theo cô tôi có nên đi không?" 

Lúc này, cả căn phòng đều chìm trong im lặng. Không một ai nói thêm một câu nào cả. 2 người, 2 số phận nhưng dường như họ đều tìm được cho mình những lối đi riêng. Chỉ tiếc cho Tiểu Hồng, cô ấy đã chọn lối đi sai rồi. 

Mộc Ngôn không nói thêm câu nào nữa, vẫn đăm chiêu trên nền trời xanh. Ông trời đã cướp đi của cô quá nhiều thứ. Hồi nhỏ là tình mẹ, lớn lên chính là tình yêu? 

Tiểu Hồng không những không đồng cảm với cô, mà lúc này cô ta lại cảm thấy cực kì khinh bỉ với những lời nói của Mộc Ngôn. Cô ta bây giờ, đã không còn tin bất cứ ai nữa. "Hạ Mộc Ngôn, cô định dở trò đáng thương ra trước mặt ai nữa! Cô đừng quên, cô có thể qua mắt tất cả mọi người, nhưng mãi mãi không bao giờ qua mắt được tôi!" 

Hóa ra, trong mắt người khác cô lại giống như 1 tên hề đang diễn trò, hoàn toàn không ai để ý đến cảm nhận của cô. Tất cả ai cũng phỉ nhổ, coi thường có mà thôi. 

Vì cô nên Lục Cẩn Phàm mới trở nên độc ác như vậy, vì cô nên hắn mới không bao giờ cười nữa. Suốt cả 1 thời gian cực kì dài, Lục Cẩn Phàm dường như chưa bao giờ đi ra khỏi nhà. Cũng may nhờ có Ôn Ninh đến chữa bệnh, đưa hẳn ra khỏi bóng tối của cuộc đời Tiểu Hồng lúc này mới chợt để ý đôi chân được bó bột của cô. Nụ cười cô ta 

càng rõ hơn khi nhìn thấy cái nhăn mặt của cô khi bị cô ta ngồi lên! Hạ Mộc Ngôn, hóa ra cũng có ngày cô trở nên đáng thương như vậy! 

Cô ta đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình, nhìn về phía người phụ nữ ở trên  giường:" Quên nói cho cô biết, đứa con của cô cũng chính là Cẩn Phàm tự tay giết chết!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK