Đặc biệt là ông bà Bạch, họ vẫn giữ khư khư tấm hình của Bạch Vũ trong lòng, giống như sợ đứa con gái đầu sẽ bỏ họ mà đi vậy.
Đến lúc này, Mộc Ngôn mới cảm nhận được Bạch Lam đã thực sự trưởng thành mất rồi.
Thế nhưng điều đó cũng không khiến cho Mộc Ngôn vui hơn là bao nhiêu.
"Chị Mộc Ngôn, có phải là chị của em sẽ khó mà qua khỏi có đúng không? Anh Ninh, không phải là anh quen rất nhiều người hay sao? Em cầu xin anh hãy cứu chị của em đi!"
Lúc này, cả tầng bệnh vang lên tiếng khóc của Bạch Lam, cô ấy đã không nhịn được nữa, liền đến trước cửa phòng bệnh hét to:
"Chị! Chị không được bỏ em mà đi! Chị đã hứa sẽ nhìn em lấy chồng, rồi kết hôn sinh con mà. Tại sao chị lại bỏ em mà đi trước rồi. Ba mẹ
vẫn còn ở đây, tại sao chị lại không giữ lời hứa vậy? Năm nay em đã vào Đại học, đã giữ được lời hứa của chính mình, thế nhưng chị lại không thực hiện! Chị, chị quả thực rất ích kỉ đấy!"
Mộc Ngôn cũng không dám nhìn thẳng vào Bạch Lam, mãi cho đến khi nhìn thấy cô bé khấm khá hơn một chút, cô mới xin đi ra ngoài để mua nước.
Một số bác sĩ mặc dù không khỏi cảm thấy tức giận, thế nhưng ai cũng vậy thôi, nhìn thấy kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thì đều lẳng lặng cho qua.
Một khung cảnh tang thương chết choac vang lên, đây là lần đầu tiên mà bọn họ cảm thấy Bạch Lam suy sụp đến như vậy. Dù trước kia cô cũng đã gặp khó khăn hơn chuyện này rất là nhiều.
Tiếng lộc cộc từ đằng xa vang lên, ông bà Bạch và mấy người đều theo phản xạ nhìn về phía xa.
Hạ Mộc Tầm mặc trên người những bộ đồ giới hạn quốc tế, vô cùng kiêu ngạo để mà tiến vào.
Điều đó càng khiến cho mấy người bọn họ càng thêm chướng mắt.
Ông bà Bạch là người phản ứng đầu tiên, ngay lập tức đứng dậy, vô cùng tức giận mà mắng:
"Cô còn đến đây làm gì? Đến để xem thành quả của cô hay sao? Tôi nói cho các người biết, cho dù mấy người có quyền cao chức trọng đến đâu, nhiều tiền đi chăng nữa thì tôi sẽ mãi mãi không bao giờ rút đơn kiện!".
Thế nhưng ngược lại, Hạ Mộc Tâm lại thong thả bỏ kính xuống, vô cùng tự hào nhìn quanh một lượt. Khi nhìn thấy Ninh Thiên, cô ta khẽ cứng người.
"Ông bà Bạch, tôi sẽ không nói chuyện vô nghĩa với mấy người nữa! Thế nhưng tôi vẫn
khuyên các người một câu, nếu thông minh thì hãy mau choang rút sơn kiện đi, nếu không tôi sẽ bắt các người sống không bằng chết, hay thậm chí, là có kết cục giống như Bạch Vũ
vậy!"