Vì lúc nãy nhóm khách kia bước vào, nên cô không thể nghe thấy bọn họ nói gì cả!"Không có gì! Tôi chỉ muốn nhắc cô một chút mà thôi!"
Ninh Thiên không dám lặp lại thêm nữa, vì hắn sợ nếu nói lại thì ngay cả tình bạn giữa hắn. và Mộc Ngôn cũng sẽ biến mất ngay lập tức.
Mộc Ngôn không còn là kẻ ngốc, dĩ nhiên hiểu Ninh Thiên vừa nói gì. Thế nhưng cô lại không có đủ can đảm nói ra.
Cả hai người bây giờ đều không thể lao động, nên cô không muốn gây rắc rối cho hắn thêm nữa.
"Tử Sâm cũng đã nói chuyện với một số bác sĩ trong Hà thành rồi, bọn họ đồng ý sẽ giúp anh ấy tiến hành trong ca phẫu thuật của cô!"
Trong cuộc đời của Mộc Ngôn, đã từng rất nhiều lần phải động đến dao phẫu thuật, thế
nhưng lần này có thực sự không dám đối diện với sự thật thêm nữa. Cô cười nhẹ, sau đó dùng điều khiển đẩy xe lăn vào nhà bếp để dặn dò mọi người một số
việc cần thiết.
Nhìn bóng lưng cô đã khuất xa, hắn giữ chặt chiếc nhẫn ở trong bàn tay lại. Vốn dĩ Ninh Thiên định hôm nay sẽ tỏ tình Mộc Ngôn, thế nhưng khi biết hôm nay là ngày mà Lục Cẩn Phàm đám cưới, thì ngay lập tức đã dừng ý định này lại.
Ninh Thiên không muốn, sau này khi nhớ đến mọi chuyện, Mộc Ngôn sẽ được tỏ tình đúng dịp mà chồng cũ và em gái kết hôn.
Người phụ nữ này, bao giờ mới mở lòng để đón nhận anh?
[...]
Đêm nay trời nhiều sao, có ánh trăng rọi xuống đầu giường, quả thực rất thích hợp để động phòng lãng mạn.
Thế nhưng Hạ Mộc Tầm đợi cả buổi, cũng không thấy Lục Cẩn Phàm xuất hiện.
Đây là ngày mà cô ta chờ đợi đã lâu, chỉ cần qua hôm nay thôi, Hạ Mộc Tầm đã chính thức là vợ của Lục Cẩn Phàm, là bà chủ của Lục gia và Lục thị.
"Cẩn Phàm, sao giờ này anh vẫn còn chưa về phòng?"
Cô ta liên tục gọi cho số máy của người đàn ông, thế nhưng cho dù gọi kiểu gì cũng không liên lạc được.
"Cẩn Phàm, hôm nay là ngày vui của hai chúng ta, chẳng lẽ anh định bỏ em ở đây hay
sao?"
Hy vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng lắm, đã gần tới nửa đêm, thế nhưng Lục Cẩn Phàm vẫn không xuất hiện.
Tiếng điện thoại vang lên, Hạ Mộc Tầm vốn dĩ tưởng người đàn ông gọi, thế nhưng lại là giọng nói của ông quản gia:
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đang say ở dưới tầng, hay cô ngủ trước đi! Tôi sẽ để thiếu gia nằm tạm ở thư phòng trước!".